Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 929 - Chương 929. Có Thể May Mắn Thoát Được Hay Không?

Chương 929. Có thể may mắn thoát được hay không? Chương 929. Có thể may mắn thoát được hay không?

Phù bảo quý giá đến mức nào chứ, Tào Nguyên Võ cho rằng đối phương sẽ không thể lấy ra một món tương tự được nữa.

Đã quyết định động thủ, thì phải ‘nhổ cỏ tận gốc’, nếu không, tự nhiên giữ lại hai kẻ thù Trúc Cơ kỳ, hắn ta sẽ ăn ngủ không yên.

“Keng!Keng!”

Cho dù là lấy một địch hai, Tào Nguyên Võ vẫn chiếm thế thượng phong như thường. Hai người bên phía nữ tu áo lam chống cự vô cùng gian nan, coi bộ là không gắng gượng được bao nhiêu lâu nữa.

Dù sao thì chênh lệch thực lực vẫn còn sờ sờ ra đó, một bên là Trúc Cơ đỉnh phong, một bên cao nhất cũng chỉ là Trúc Cơ trung kỳ.

Chênh lệch tu vi không dễ xóa sạch như vậy đâu.

Diệp Mộng Hoa vẫn còn đang ở trong khốn cảnh, nhìn thấy vậy thì trong mắt loé lên vẻ tuyệt vọng. Nàng ta biết có thể hôm nay sẽ bỏ mạng ở chỗ này.

Lấy lòng dạ độc ác của Tào Nguyên Võ, bọn họ chắc chắn sẽ không có may mắn sống sót.

“Keng!Keng!”

Linh khí pháp khí giao tranh kịch liệt, bắn ra linh quang đủ loại màu sắc. Vô số dư âm lan ra khiến Linh Dược viên hoàn toàn thay đổi.

“Ặc! Ah”

Tình huống thế này không kéo dài được bao lâu, hai tiếng kêu khẽ vang lên, kết quả lại một lần nữa thay đổi.

Không có kỳ tích nào xảy ra, hai người bên phía nữ tu áo lam lần lượt bị Tào Nguyên Võ giết chết.

Hai tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên như khoan thẳng vào tim Diệp Mộng Hoa, khiến nàng ta không nhịn được mà run rẩy. Pháp khí đang điều khiển cũng trở nên hỗn loạn, bị đối thủ bắt được cơ hội đánh cho tay chân luống cuống.

Kể từ lúc hai người bên phía nữ tu áo lam chết đi, người cùng một trận tuyến chỉ còn lại nàng ta và Lưu Ngọc.

Mà đối phương vẫn còn đủ ba người, tu vi cũng cao hơn một bậc, đấy là còn chưa tính đến Tào Nguyên Võ đã đạt đến Trúc Cơ đỉnh phong.

Trong mắt Diệp Mộng Hoa, vận mệnh của hai người đã không còn cách nào tránh né được.

Thế nhưng đúng lúc nàng ta đang rơi vào tuyệt vọng.

Đột nhiên, cách đó không xa lại có một uy thế cực mạnh xuất hiện, khiến Diệp Mộng Hoa phải quay lại nhìn.

“Cũng đến lúc rồi.”

“Sống mái với nhau xong, chỉ còn lại có bốn tu sĩ Trúc Cơ, muốn giết hết cũng không phải chuyện khó khăn gì."

Trong đầu Lưu Ngọc chợt lóe lên suy nghĩ này.

Hiện giờ, nếu muốn dựa theo ‘quá trình bình thường’ để lấy lLnh thảo thì đã không thể nữa rồi.

Để xóa sạch dấu vết, Lưu Ngọc không có ý để bất kỳ kẻ nào sống sót. Cũng chính vì thế nên hắn mới che dấu đến tận bây giờ.

Phương hướng phát triển của mọi việc không hề phát sinh đường rẽ ngoài ý muốn nào. Mấy tu sĩ này vẫn bùng nổ, đánh nhau đến kẻ sống người chết, đồng thời thực lực cũng hao hết quá. Cuối cùng thời cơ ra tay cũng đến rồi!

Trong lòng đã đưa ra quyết định, Lưu Ngọc không hề có một chút chần chừ do dự nào, lập tức bộc phát thực lực, không giấu diếm nữa.

Linh áp không còn bị cố tình thu liễm, nhanh chóng phóng hết ra ngoài.

Tuy tu vi của hắn vẫn là Trúc Cơ trung kỳ nhưng linh áp quanh người lại mạnh hơn không chỉ một lần thôi đâu. Cho dù có so với Trúc Cơ đỉnh phong như Tào Nguyên Võ thì cũng chẳng yếu hơn là bao.

Lưu Ngọc vỗ túi trữ vật lấy ra Linh khí cực phẩm Dung Hỏa đao cùng Xích Viêm tháp. Hắn lập tức rót pháp lực vào, chỉ chớp mắt chúng đã xé không lao ra.

Dung Hỏa đao lóe lên ánh lửa, hoa văn hoả mãng trên thân đao sống động như thật, lao thẳng về phía tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ đang giao chiến với hắn.

Linh quang trên Xích Viêm tháp cũng bùng nổ, vô số tia sáng đỏ thoát ra từ cửa sổ tháp, chỉ trong chốc lát đã đan chặt với nhau thành một con Hoả Giao.

Tiếng gió gào thét mang theo uy áp hung hãn cùng từng trận sóng nhiệt lao thẳng về chỗ tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đang giao đấu với Diệp Mộng Hoa, ẩn ẩn có xu thế như muốn cắn nuốt tất cả.

Để đảm bảo mọi chuyện chắc chắn không có sơ hở, cũng không cho đối phương bất kỳ cơ hội chạy chốn nào, sau khi Lưu Ngọc lấy ra hai món Linh khí cực phẩm thì vẫn chưa chịu dừng tay.

“Kinh Thần Thứ.”

Sức mạnh thần thức vô hình vô chất ngưng tụ ở mi tâm, dựa theo cách thức huyền ảo khác lạ mang áp súc thành hai cái gai nhọn, chỉ nháy mắt đã bắn ra ngoài.

Cả phát động lẫn tốc độ của Kinh Thần Thứ đều cực kỳ nhanh, tu sĩ bình thường có thể nói là rất rất khó mà đề phòng được. Chỉ chớp mắt chúng đã vượt qua khoảng cách xa xôi, áp sát hai mục tiêu.

“Không xong rồi!”

“Linh khí cực phẩm, người này…”

Hai người cảm nhận được uy thế của Xích Viêm tháp và Dung Hỏa đao, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, thần thức đã cảm nhận được cơn đau kịch liệt đánh vào, sau đó hai mắt lập tức tối sầm lại.

Tuy thời gian chỉ có nửa cái chớp mắt là bọ họ đã tỉnh lại,

Nhưng từng đợt sóng nhiệt đã áp sát ngay bên cạnh, linh quang đỏ như lửa cũng chiếu thẳng vào mặt bọn họ.

Hai người không kịp làm gì, cũng không có bất kỳ lựa chọn nào, chỉ có thể dùng Linh khí, pháp khí chặn trước người, dùng pháp lực kích phát vòng bảo hộ.

“Rầm! rầm!”

Dung Hỏa đao và Hỏa Giao dùng thế như chẻ tre, tuỳ tiện đâm thủng phòng ngự của đối phương. Mặc kệ là pháp khí hay Linh khí, đều không thể ngăn cản được.

Hai người này còn chưa kịp phát ra tiếng rên rỉ hay kêu la thảm thiết thì cơ thể đã bị chia năm xẻ bảy, hóa thành từng đống máu tươi thịt vụn.

Uy lực của hai món Linh khí cực phẩm mà Lưu Ngọc phát động dù còn kém xa Kim Đan sơ kỳ.

Nhưng hai người kia đã chịu ảnh hưởng của bí thuật Kinh Thần Thứ, trong lòng lại khẩn trương nóng nảy nên làm sao có thể phát huy toàn bộ thực lực được chứ?

Bình Luận (0)
Comment