Tất cả đều xảy ra trong một thời gian cực ngắn. Từ lúc Lưu Ngọc để lộ thực lực, lấy ra Linh khí đến lúc hai người kia bị hung hăng giết chết, trước sau cũng chỉ vừa qua một nhịp thở mà thôi.
Thủ đoạn sấm rền gió cuốn thế này khiến hai người còn sót lại trong Linh Dược viên Càn Xương kinh hãi đến tuyệt vọng, nhất thời không biết phải nói gì.
Tào Nguyên Võ cũng coi như phản ứng không chậm, Ngay lúc Lưu Ngọc động thủ, hắn ta cũng ra tay cứu viện.
Thế nhưng Linh khí Tam Xoa Kích và Linh khí Hắc Loan Đao của hắn ta mới phóng ra được nửa đường thì hai tên đồng bọn đã chết ngắc.
Đó chính là một Trúc Cơ hậu kỳ và một Trúc Cơ trung kỳ đấy! Đặt trong giới tán tu, nhìn kiểu gì cũng là nhân tài kiệt xuất.
Thế mà bây giờ, bọn họ ngay cả thời gian một hơi thở cũng không chống đỡ nổi, cứ như vậy mà chết oan chết uổng rồi ư?
Thực lực mạnh đến mức độ này, dù Tào Nguyên Võ tự cho là bản thân hơn hẳn người thường, từ đáy lòng cũng cảm thấy run sợ.
Hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ, lập tức triệu hồi hai món Linh khí của mình lại.
Khác với phù bảo, đây là thực lực chân chính của ‘Hồng đạo hữu’, không bị hạn chế số lần đâu!
“Phù!Hít!”
Hai ngọn núi nhỏ trước ngực Diệp Mộng Hoa phập phồng kịch liệt, nàng ta liên tục thở dốc cũng vẫn khó mà nén được khiếp sợ trong lòng.
“Vị Hồng đạo hữu này, chắc chắn không chỉ đơn giản là tán tu Trúc Cơ trung kỳ như vẻ bề ngoài thể hiện.”
“Rốt cuộc thì hắn là thần thánh phương nào chứ?”
“Tu sĩ Bạch Vân Quan? Hay là người của ngũ đại tông môn Sở quốc?”
Kẻ địch mà nàng ta dốc hết sức lực mới có thể ngăn cản được, thế mà lại bị chém chết trong chớp mắt. Đáy lòng Diệp Mộng Hoa tràn ngập cảm giác may mắn cùng sợ hãi, không thể kiềm chế được những suy đoán như ngựa thoát dây cương trong đầu về thân phận của Lưu Ngọc.
Đương nhiên Diệp Mộng Hoa biết việc này có nghĩa là gì. Kẻ địch mạnh hơn mình mà chỉ một chiêu đã bị đồ sát, thế chẳng phải nàng ta cũng sẽ như vậy ư?
Chính vì thế Diệp Mộng Hoa mới không dám có hành động thiếu suy nghĩ, không lựa chọn phương án lập tức chạy trốn.
“Nói gì thì nói, mình và Hồng đạo hữu cũng được tính là ‘đồng minh’, đúng không?
“Chắc cũng không đến nông nỗi kia đâu.”
Sau rất nhiều phỏng đoán, trong lòng Diệp Mộng Hoa đã xuất hiện ý nghĩ may mắn.
Đúng lúc này, một âm thanh vang lên phá vỡ yên tĩnh trong sân.
Tào Nguyên Võ vừa nhìn thấy Xích Viêm tháp đã co rụt con ngươi, giống như đang nghĩ tới điều gì đó. Hắn ta trầm giọng nói:
“Các hạ chính là Thanh Dương đạo hữu của Nguyên Dương tông ư?”
Có được thực lực đến mức này, tất nhiên vị ‘Hồng đạo hữu’ đây không thể là loại tán tu vô danh được.
Hơn nữa, hiện giờ những tu sĩ Trúc Cơ có thanh danh vang xa ở Yến quốc cũng chỉ có một nhúm người kia, cứ loại trừ dần thì cũng không khó suy đoán.
Mới Trúc Cơ trung kỳ đã có được thực lực như này, càng hiếm như lông phượng sừng lân.
Thứ càng khiến Tào Nguyên Võ xác định suy đoán của mình chính là Linh khí cực phẩm Xích Viêm tháp.
Tuy thời gian chỉ có mấy ngày ngắn ngủi nhưng tin tức Lưu Ngọc đánh bại Trác Mộng Chân ở mạch khoáng Lưu Kim Thạch đã sớm lan truyền khắp nơi, gây nên một trận sóng to gió lớn.
Tin tức Linh khí cực phẩm Xích Viêm tháp của Hoa Vân Phi -tộc trưởng Hoa gia đã rơi vào tay Lưu Ngọc cũng theo đó mà truyền ra.
Đối với tất cả tu sĩ Trúc Cơ mà nói, Linh khí cực phẩm đều là vật cực kỳ quý giá. Việc này tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều tu sĩ bàn luận, bị rất nhiều người biết.
"Phải thì thế nào?"
"Không phải, lại như thế nào?"
Lưu Ngọc vẫn giữ nguyên khuôn mặt sau khi đã dịch dung, thế nhưng lúc này thần thái đã có thay đổi cực lớn, cười như không cười nói.
Lúc này, thế cục đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay hắn, nói nhảm vài câu với đối phương cũng chẳng sao.
“Thì ra là Thanh Dương đạo hữu đã hạ cố đến đây, là tại hạ có mắt nhưng lại không nhìn thấy Thái sơn, xin được bồi tội cùng đạo hữu.”
“Nếu đón tiếp có chỗ nào không được chu đáo, mong rằng đạo hữu rộng lòng tha thứ."
Sắc mặt Tào Nguyên Võ đổi nhanh như lật bánh tráng, lập tức nở nụ cười khiêm tốn nói.
Làm gì còn bộ dạng kiêu hùng không ai bì nổi chứ?
Hết cách rồi, thực lực không bằng người ta, muốn bảo toàn tính mạng thì chỉ có nước khom lưng khuỵu gối mà thôi.
Những kẻ xương cốt quá cứng thường không đi được bao xa.
Nhưng lời hắn ta nói ra đã lâu cũng không thấy đối phương đáp lại, trên mặt Lưu Ngọc vẫn là vẻ ‘gió nhẹ mây bay’, cười như không cười.
Trên trán Tào Nguyên Võ đã lấm tấm mồ hôi lạnh, chỉ có thể nhắm mắt nói:
"Thiên tài địa bảo, kẻ có đức nên nhận được."
"Nếu Thanh Dương đạo hữu đã đích thân tới trước, vậy thì toàn bộ Linh thảo trong Linh Dược viên Càn Xương tất nhiên sẽ thuộc về đạo hữu, tại hạ tuyệt không dám vọng tưởng."
“Trong động phủ của tại hạ còn có việc quan trọng, có thể đi trước một bước chăng?
Tào Nguyên Võ nói xong xoay hẳn người đi, tư thái cực kỳ hèn mọn.
Trong lúc hai người giao lưu vài câu, Diệp Mộng Hoa đứng một bên đã giật mình kinh sợ, trong lòng chấn động mãnh liệt.
"Thanh Dương lão ma? !"
“Thân phận thật sự của vị ‘Hồng đạo hữu’ này, thế mà lại là Thanh Dương lão ma của Nguyên Dương tông ư?”
Sau khi biết được thân phận thật sự của Lưu Ngọc, Diệp Mộng Hoa bỗng run lên, trong lòng cứ luôn cảm thấy sợ hãi không yên.
Chuyện về Thanh Dương lão ma, nàng ta cũng đã nghe qua không ít.
Nghe nói đây là một kẻ lòng dạ nham hiểm độc ác, mấy chuyện như xét nhà diệt tộc làm nhiều vô số kể.