Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 945 - Chương 945. Linh Sơn Vân Tiêu(2)

Chương 945. Linh sơn Vân Tiêu(2) Chương 945. Linh sơn Vân Tiêu(2)

Đứng một bên của doanh trại, Lưu Ngọc cười khách sáo với Chu Trác Phong.

Về phần tu sĩ trong đội ngũ mang tới, tự nhiên có người chuyên sắp xếp đường đi cho bọn họ, không cần hắn quan tâm.

Sau này có còn nằm trong sự quản lí của mình không, còn phải xem ý của các trưởng lão tông môn.

Chẳng qua đội ngũ này là do Lưu Ngọc một tay mang lên, lấy tình huống lúc này và tin tức biết được, trước khi trận đại chiến này kết thúc vẫn là do mình chấp chưởng.

Đứng một bên của doanh trại, hai người nhỏ giọng khách khí vài câu, Lưu Ngọc liền cáo từ rời đi.

Bước qua cánh cửa, đi vào doanh trại.

Lưu Ngọc quay đầu nhìn lại chỉ thấy bốn phương tám hướng đều là doanh trướng nối tiếp nhau kéo dài, giống như hút tầm nhìn cũng không đến điểm cuối.

Trên hành lang tương đối nhỏ hẹp, từng người từng người đi lại vội vàng, biểu cảm trên mặt cũng khác hẳn nhau.

Có một số người thì cực kỳ nghiêm trọng, thái độ đối với trận đại chiến sắp tới cũng cực kỳ cẩn thận.

Lại pha thêm chút kích động.

Bọn họ có sức tự kiềm chế hơn người, nhưng một khi đã nếm được ‘ngon ngọt’, lại còn muốn ‘tạo dựng sự nghiệp’, kiếm chác thật nhiều.

Một số người khác thì nét mặt giống như có tâm sự nặng nề. Có lẽ là do không đủ thực lực hoặc lý do gì khác nên cảm thấy lo lắng về trận đại chiến sắp tới.

Thể nhưng nhìn tổng thể mà nói thì sĩ khí vẫn ở trong trạng thái dâng cao.

Đôi mắt đen như mực.

Lấp lóe những tia sáng rực rỡ.

Sắc mặt Lưu Ngọc vẫn như bình thường, thu hết tình cảnh ở đây vào trong đáy mắt.

Hắn tuỳ tiện kéo một đệ tử lại hỏi xem Tổng Vụ xứ ở đâu, sau đó nhấc chân đi thẳng về phía đã xác định, báo cáo công việc với trưởng lão phụ trách nơi này.

Căn cứ theo quy định của Nguyên Dương tông, cứ cách một thời gian, người lĩnh đội phải báo cáo lại tình huống trong đội ngũ với tông môn.

Không nhất thiết là phải đích thân chạy về, phái người mang ngọc giản ghi lại chi tiết về tông môn là được.

Nhưng Lưu Ngọc thỉnh thoảng vẫn muốn đến đây báo cáo tiến triển của nhiệm vụ với ‘sư tôn hời ’ nhà mình, đúng lúc lấy đó làm cớ nên đối với toàn bộ quy trình ở đây, đúng là khá quen thuộc.

Có quan hệ của ‘sư tôn hời ’, cộng thêm thành quả rõ như ban ngày hai năm nay, hắn thật sự không bị làm khó dễ gì.

Non nửa khắc sau, Lưu Ngọc đã báo cáo công tác xong.

Tiếp theo, hắn sẽ được phân đến vị trí nào trong đại chiến thì còn phải chờ tông môn sắp xếp.

“Thế nhưng, mình làm người lĩnh đội của Thanh Phong, lại còn hoàn thành nhiệm vụ rất thuận lợi, tu vi cũng đã lên đến Trúc Cơ hậu kỳ.”

“Tông môn sẽ không có khả năng sắp xếp cho mình vị trí giống những tu sĩ bình thường khác.”

“Mọi chuyện có lợi thì cũng có hại thôi.”

Lưu Ngọc xốc màn che, bước ra khỏi doanh trướng của tổng vụ xứ. Hắn ngẩng đầu, nheo mắt nhìn lên bầu trời, yên lặng nghĩ thầm trong lòng.

Sau đó Lưu Ngọc không hề do dự, đi về phía trung tâm đại doanh.

Nếu như đã chính thức trở về đội ngũ chủ lực của tông môn, tất nhiên phải đi bái phỏng ‘sư tôn hời’ nhà mình rồi. Xem thử có được chỉ điểm thêm chút gì đó hay không.

"Thanh Dương sư thúc!"

"Lưu sư thúc!"

Ven đường, một vài đệ tử nội- ngoại môn lùi sang hai bên, xoay người chắp tay chào hỏi Lưu Ngọc, trên mặt lộ ra vẻ kính sợ.

Hắn dùng cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ để đảm nhiệm chức vụ quan trọng như lĩnh đội của đội ngũ Thanh Phong, tất nhiên lúc ban đầu sẽ nhận về không ít chỉ trích và nghi ngờ.

Nhưng theo chiến báo Lưu Ngọc không ngừng truyền về tông môn, tất cả mọi việc đều đã được chứng mình rõ ràng. Tất cả những lời chỉ trích cùng nghi ngờ cũng tan thành mây khói.

Từ một đệ tử ngoại môn bình thường, không có chỗ dựa mà có thể lật ngược thế cờ, trở thành người nổi bật nhất trong lứa Trúc Cơ trung kỳ, trở thành nhân vật làm mưa làm gió.

Lưu Ngọc đã nghiễm nhiên trở thành mục tiêu phấn đấu của không ít đệ tử khác, khích lệ lòng tin tu luyện của bọn họ.

Nhất là những đệ tử ở biệt viện cùng chi thứ trong gia tộc, nhiều nhất vẫn là các đệ tử có xuất thân thấp kém khác.

Điều kiện không khác nhau là mấy, hắn lại trở thành một ví dụ cho sự thành công lù lù ngay cạnh, bảo sao bọn họ lại không ghen tị cơ chứ?

Mặc dù Lưu Ngọc không ở trong đội ngũ chủ lực của tông môn, nhưng hành động của ‘Thanh Dương Tử’ đã lưu truyền rộng rãi từ lâu rồi.

Tất nhiên, ‘câu chuyện’ về hắn ở đây có khơi khác với những gì tu sĩ Yến quốc truyền tai nhau. Đại loại là một ‘chuyện xưa’ phiên bản khác đi.

Đối với những đệ tử hành lễ hay vấn an, Lưu Ngọc không hề trưng ra vẻ cao ngạo của tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Hắn chỉ bình thản gật nhẹ đầu, khiến người ta như được gió xuân ấm áp thổi qua.

Thái độ hắn đối đãi với đệ tử trong tông môn, tất nhiên sẽ khác hẳn với tu sĩ Yến quốc.

Lưu Ngọc còn muốn phát triển thật tốt ở tông môn, tiếp xúc với hạch tâm chân truyền. Giờ có cơ hội không mất tiền cũng có thể tô đẹp danh tiếng, tất nhiên là phải tiện tay làm ngay thôi.

Cứ như vậy suốt dọc đường đi, ước chừng khoảng một khắc đồng hồ sau, Lưu Ngọc đã đến gần trung tâm đại doanh.

Bình Luận (0)
Comment