Cuối cùng hắn chợt dừng bước trước một đại trướng màu tím, đợi để tử Luyện Khí canh gác bên ngoài vào bẩm báo xong, Lưu Ngọc mới tiến vào trong.
Không gian bên trong doanh trướng khá rộng rãi, được trải một lớp thảm lông làm từ da thú. Ngoại trừ các dụng cụ dùng để trang trí, trong này còn để một chiếc bàn trà màu tím đen.
Trên bàn bày một bàn cờ, ‘sư tôn hời’ Lý Trường Không đang cùng đại sư tỷ Lý Bất Ngữ chơi cờ.
Nghe thấy tiếng động ngoài màn cửa, cả hai đồng loạt nhìn sang.
"Đệ Tử Thanh Dương, bái kiến sư tôn!"
“Đại sư tỷ.”
Lưu Ngọc đón nhận ánh mắt của hai người, xoay người quy củ thi lễ với Lý Trường Không, sau đó lớn tiếng bái kiến.
Tiếp theo hắn lại quay đầu sang bên cạnh, lên tiếng chào hỏi Lý Bất Ngữ.
“Thì ra là Thanh Dương.”
“Bổn tọa đoán chừng lúc này ngươi cũng nên đến rồi. Lần này có hơi muộn đấy.”
"Không cần đa lễ, ngồi đi."
Lý Trường Không cười sang sảng, thả quân cờ trên tay xuống rồi nói.
Ông ta giống như ‘không cẩn thận’, lúc thả xuống còn làm rối loạn hết quân cờ trên bàn khiến hai bên không cách nào chơi tiếp được.
Lý Bất Ngữ thấy vậy thì khoé miệng hơi cong lên nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ khẽ gật đầu với Lưu Ngọc coi như đáp lại.
“Vâng.”
“Thực lực của đệ tử không cao nên có hơi chậm trễ, mong sư tôn đừng trách tội.”
Lưu Ngọc thừa nhận, quỳ một chân trước bàn trà, sắc mặt bình tĩnh giải thích.
“Tu Tiên giới lắm nhân tài ẩn dật, Yến quốc lại là một nước lớn. Tình thế hiện giờ cũng biến hoá không lường trước được.”
“Thanh Dương ngươi có thể trở về đã chuyện may mắn, đã thắng được tám mươi phần trăm người cùng thế hệ rồi đấy.”
“Huống chi ngươi còn hoàn thành nhiệm vụ tông môn đã giao.”
“So với một số ít người không nên thân, chỉ có thể đợi ở Cổ Khuyết thành dưỡng thường thì đã giỏi hơn không biết bao nhiêu lần.”
“Ngay cả đại sư tỷ của ngươi cũng khen gợi có thừa đấy.”
Lý Trường Không vuốt vuốt mấy sợi râu, vừa cười vừa nói.
Có lẽ là vì ‘hiếu kính’ trong suốt hai năm qua của hắn, cũng có lẽ là liên quan đến Lý Bất Ngữ nên hiện giờ quan hệ sư đồ của họ đã gần gũi hơn rất nhiều, không còn vẻ lãnh đạm cùng chẳng mấy thân thiết như lúc mới bái sư nữa.
Từ lúc bái sư đến nay, Lưu Ngọc luôn giữ đúng quy củ, bình thường cũng tuân thủ nghiêm ngặt đạo là đệ tử. Cho dù là lúc thi hành nhiệm vụ cũng không quên "hiếu kính" sư tôn.
Quan trọng hơn là hắn đã bộc lộ đầy đủ tiềm lực, đồng thời cũng rất thân thiết với Lý gia.
Điều này đã khiến Lý Trường Không khá vừa lòng.
Lúc này xem xét lại thì đệ tử ký danh ông ta vì nể nang quan hệ với Nghiêm gia mới nhận này, nhìn đã thuận mắt hơn nhiều.
“Là do đệ tử may mắn thôi, không đảm đương nổi sư tôn coi trọng như vậy.”
Lưu Ngọc nghe vậy thì ‘được yêu mà sợ’, nói.
Hắn nhìn sang phía Lý Bất Ngữ, mỉm cười rồi nhận lại một ánh mắt hữu nghị.
Thông qua mấy lời giao lưu ban đầu, Lưu Ngọc đã cảm nhận được: có lẽ Lý Bất Ngữ không nói cho ‘sư tôn hời’ biết tin hắn có một viên ‘Hỏa Linh quả’.
Hoặc là nàng không có ý tranh đoạn nên mới ra vẻ không biết.
Sau khi xác định được thái độ của hai người, không thấy xuất hiện tình huống xấu nhất nên Lưu Ngọc cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện với áp lực cực lớn từ tu sĩ Kim Đan, đến lúc đó, hắn vì để tự vệ cũng chỉ có thể giao Hoả Linh quả ra.
Một khi tình hình đến mức đó, tí ‘tình cảm’ sư đồ này coi như đã mất sạch, không còn sót lại chút nào.
Lý Trường Không chẳng những không trở thành trợ lực cho hắn, ngược lại còn là gông xiềng lúc nào cũng phải cảnh giác, đề phòng.
May mà tình huống xấu không hề xuất hiện.
Chuyện sư đồ phản bội này, đối với bản thân trước mắt không khác gì sấm sét giữa đất bằng.
Ảnh hưởng vẫn là quá lớn.
Về phần "thứ không biết cố gắng" kia, hẳn là chỉ Tam sư huynh Cảnh Vĩnh Thanh.
"Coi như là người này gặp may mắn, nếu không nhân cơ hội hợp tác với Lý Bất Ngữ, nhất định phải nghĩ cách diệt trừ kẻ này."
Trong lúc nhỏ giọng nói chuyện với nhau, Lưu Ngọc lóe lên ý nghĩ này.
Nếu như đã cảm giác được ác ý của kẻ này, hắn sẽ không đợi người khác làm khó dễ động thủ lần nữa, có cơ hội nhất định phải tiên phát chế nhân.
Quân tử động thủ, không thể đi sau người ta!
Bên trong doanh trướng vô cùng hài hòa, dáng vẻ như là sư từ tử hiếu.
Phần lớn là Lý Trường Không phát biểu, Lưu Ngọc và Lý Bất Ngữ thì lắng nghe, thường thường gật đầu xác nhận.
"Xin hỏi sư tôn, phải đợi bao lâu mới phát động công kích với Vân Tiêu sơn?"
Lưu Ngọc không quên ý đồ đến của, gặp thời cơ thích hợp, chắp tay cung kính hỏi.
Nói đến chính sự, ý cười trên mặt Lý Trường Không rút đi, vẻ mặt nghiêm túc nói:
"Tông môn còn chưa có chính thức đưa ra quyết sách, chẳng qua căn cứ tình huống trước mắt của ba tông, không phải ngày mai thì là ngày mốt."
"Thế nào, lấy thực lực của Thanh Dương ngươi bây giờ, vẫn còn có điều lo lắng à?"
Lý Trường Không chuyển giọng, cười như không cười nhìn Lưu Ngọc.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của Lý Bất Ngữ quay sang, cũng nhìn vị tiểu sư đệ này, đoán được ngọn nguồn hắn đang lo lắng cái gì.
Dù sao nhìn từ tình huống phe mình chiếm ưu thế lớn trước mắt, chỉ cần không phát sinh biến cố động trời, căn bản không có khả năng xảy ra chuyện gì, bị Bạch Vân Quan lật bàn.