Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 982 - Chương 982. Cuối Cùng Cũng Không Phải Quê Hương Ta

Chương 982. Cuối cùng cũng không phải quê hương ta Chương 982. Cuối cùng cũng không phải quê hương ta

Tiếc là họ đi sai bước, nhận lấy sự công kích của toàn bộ Cửu Quốc Minh, rơi vào kết quả như vậy.

"Tứ Tông trở thành ám tử của chính đạo, vì sao chính đạo không trợ giúp chút nào?"

"Yến quốc, Nam Du quốc là môn hộ của Cửu Quốc Minh, muốn trợ giúp có lẽ dễ dàng hơn mới đúng."

"Chắc là bị Cửu Quốc Minh dùng thủ đoạn kiềm chế, không có sức để bận tâm chăng?"

Suy nghĩ một hồi, vẫn là không có đầu mối rõ ràng, Lưu Ngọc lắc đầu, vứt những suy nghĩ này qua một bên.

Những thứ này, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng không đủ tư cách tham dự, hiện tại hắn suy nghĩ thì còn hơi sớm, đơn giản chính là tự tìm phiền não cho mình.

"Cho dù thật sự xảy ra biến cố kinh thiên động địa, cũng phải là chuyện do tông môn xem xét, mình chỉ cần giữ được tính mạng là tốt rồi."

"Với thực lực bây giờ, còn có Tiên Phủ trong tay, làm gì không thể yên thân chứ?"

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc mỉm cười.

Sau đó nhìn về phía Lãnh Nguyệt Tâm, vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu hỏi thăm tình hình thương vong.

"Bẩm Thanh Dương sư huynh, trận chiến này đội ngũ chúng ta tử thương mười chín tu sĩ Luyện Khí kỳ, vết thương nhẹ và nặng tổng có ba mươi hai người."

"Trong đó đệ tử tông môn tử vong ba người."

"Về phần đồng đạo Trúc Cơ, thì không tử vong, chỉ là có vài vị có vết thương nặng nhẹ khác nhau."

Lãnh Nguyệt Tâm vừa chắp tay vừa bẩm báo sơ lược tình hình.

Mặc dù vì nàng ta tu luyện ma công, vẫn luôn có tu sĩ khác bài xích, nhưng tính cách cũng không cực đoan.

Thay vì lãnh đạm với những tu sĩ khác, thì vẫn giao lưu bình thường, không có bất cứ vấn đề gì.

Bởi vì thực lực không tệ, cộng thêm thân phận đệ tử Nguyên Dương Tông nên có rất ít tu sĩ chủ động trêu chọc nàng ta

Cho nên đi xử lý một số chuyện cũng làm được rất tốt.

"Ừm."

Lưu Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, tiếp đó lại hỏi một chút về tình hình cụ thể.

Mặc dù rất ít khi nhúng tay chỉ huy cụ thể nhưng vài thứ cần biết thì cũng phải biết, nếu không một khi bị thiếu tin tức quan trọng thì sẽ bị thủ hạ che giấu mất.

Ngàn dặm tha mồi nhưng lại bại dưới tổ kiến, trên phương diện đạo lý này không thể không đề phòng.

Cho nên mỗi làn triệu kiến Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm, Lưu Ngọc đều sẽ hỏi cụ thể tình hình một phen, càng hiểu kỹ càng tình huống trong đội ngũ.

Loại trình độ thương vong này vẫn nằm trong dự liệu, hắn cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, vẫn có thể tiếp nhận được.

Dù sao tu sĩ Bạch Vân Quan cũng không yếu, vào thời khắc uy hiếp tới mạng sống thì họ sẽ liều mạng, còn lại coi như phe mình thắng thế, cũng không thể nào lông tóc không tổn hao gì được.

"Lãnh sư muội làm việc rất khá."

"Tình huống cụ thể thì Lưu mỗ đã biết, dựa theo tình huống bị thương của các tu sĩ lại giao Lãnh sư muội đi xem xét vậy."

"Phải sắp xếp thật thích đáng đừng để cho chư vị đồng đạo đau lòng, thất vọng."

Sau khi hiểu rõ tình huống, Lưu Ngọc dặn dò tiếp.

"Rõ!"

"Nguyệt Tâm sẽ không phụ sự kỳ vọng cao của Thanh Dương sư huynh!"

Lãnh Nguyệt Tâm liên tục chắp tay, sau đó nói.

Trong tông môn, bước đi của nàng ta vẫn luôn khó khăn, thất vất vả mới có cơ hội cải thiện tình hình, đương nhiên sẽ không muốn bỏ lỡ.

Cho nên đối với chuyện Lưu Ngọc sắp xếp, nàng ta vẫn tương đối để tâm nhiều hơn.

"Đi đi."

Lưu Ngọc phất tay, ra hiệu nàng ta lui ra.

Lãnh Nguyệt Tâm gật nhẹ đầu, quay người đi đến khu vực đang chỉnh đốn đệ tử cách đó không xa, không hề dây dưa dài dòng, vô cùng có hương vị mạnh mẽ vang dội.

Dưới bóng đêm mông lung, một đầu tóc dài màu đỏ tươi của nàng ta trông thật bắt mắt.

Bên trong ánh lửa cháy hừng hực, sương mù dần dâng lên.

Bên trong phạm vi mười dặm xung quanh Vân Tiêu sơn, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát, thê lương, lọt vào tầm mắt là cảnh tượng hoang tàn.

Bên trên Linh sơn, cờ xí đại diện cho Bạch Vân Quan chẳng biết đã rơi xuống lúc nào.

Và cờ xí của Nguyên Dương Tông, Tàn Nguyệt Cốc, Hợp Hoan Môn đã được đặt song song vào vị trí cũ.

Lưu Ngọc chắp tay quan sát, thu hết cảnh tượng hậu chiến tranh vào mắt.

Thời gian dần trôi qua, trạng thái vốn căng cứng vì đấu pháp nay đã được buông lỏng, khôi phục lại dáng vẻ chẳng hề bận tâm.

Hắn lẳng lặng đứng yên tại chỗ, vừa dùng Linh Thạch trung phẩm khôi phục pháp lực vừa chờ đợi các trưởng lão gọi đến.

Năng lực ra tay của tu tiên giả không kém, lại có phụ trợ của các loại pháp thuật, chỉ cần nguyện ý thì dĩ nhiên không thể nào có tình huống lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường được.

Chiến tranh kết thúc không tới hai khắc, thì từng ngôi nhà gỗ mọc lên kéo dài liên miên san sát nhau lên trên phế tích.

Là người thắng có thể muốn làm gì thì làm, rừng cây cổ thụ cao lớn có thể tùy ý chặt bỏ, số lượng nhà gỗ đơn sơ cũng không ngừng gia tăng.

Dù sao tu tiên là chuyện cực kỳ riêng tư, không có bao nhiêu tu sĩ nguyện ý để tu sĩ khác nhìn thấy tuyệt chiêu của mình.

Dã man và văn minh đang cùng trình diễn thực tế trước mắt, nhưng lại trông vô cùng hài hòa.

Lưu Ngọc phóng tầm mắt ra nhìn khắp nơi, tu sĩ tam tông có thể nói là phân biệt vô cùng rõ ràng, chia thành ba khu vực không liên quan gì nhau.

Mặc dù vì mệnh lệnh liên minh, trong thời gian ngắn, tam tông cùng nhau liên hợp, diệt trừ Bạch Vân Quan.

Nhưng phải nói quan hệ tốt lên được bao nhiêu thì chưa chắc được.

Ít nhất theo Lưu Ngọc ở chỗ tu sĩ Nguyên Dương Tông nhìn được thì họ vẫn đối địch với Hợp Hoan Môn, không xảy ra bất kỳ sự thay đổi nào, ánh mắt của tu sĩ hai bên khi giao thoa còn mang theo từng chút cảnh giác và địch ý.

Mà Tàn Nguyệt Cốc là đồng minh truyền thống nên còn dễ nói chuyện hơn một chút.

Nhưng Bạch Vân Quan để lại lượng di sản khá lớn, người đồng minh này có còn đồng minh nữa hay không còn là chuyện phải nói sau.

Lúc này chiến sự cơ bản đã kết thúc, trên tổng thể thì tam tông vẫn duy trì rất tốt trật tự, chưa từng xuất hiện tình huống rối loạn.

Đa số tu sĩ tam tông đều ở lại dưới chân núi hạ trại và chỉnh đốn đội ngũ, chỉ có một số ít tu sĩ mới có thể leo lên tới Vân Tiêu sơn kiểm kê tài sản theo sự hướng dẫn của cao tầng tam tông.

Vừa quan sát tình huống vừa khôi phục pháp lực, thời gian cũng dần trôi qua.

Mãi cho tới khoảng nửa canh giờ sau, pháp lực được khôi phục hoàn toàn, nhưng vẫn không nhận được mệnh lệnh nào từ tông môn, sư tôn tiện nghi cũng không truyền chút tin tức nào đến.

"Xem ra, mặc dù căn cơ của mình tốt, nhưng bây giờ cũng chưa phải là đệ tử chân truyền chân chính của tông môn."

Lưu Ngọc cười khổ một tiếng.

Hắn nhìn thấy Triệu Vô Cực, Bạch Vũ Huyên, Lý Bất Ngữ, Chu Trác Phong đang chờ chân truyền của tông môn, trước đó cũng đã leo lên Vân Tiêu sơn, mà mình thì vẫn lưu lại dưới chân núi.

Trong mắt cao tầng của tông môn, phân lượng cả hai bên nào nặng bên nào nhẹ chỉ liếc qua là thấy được ngay.

"Cũng đúng."

"Từ khi mình đạt Trúc Cơ tới nay cũng chỉ mới ba mươi năm."

"Mặc dù thanh danh dần dần tăng lên, cũng biểu hiện ra tiềm lực không tầm thường, nhưng cuối cùng không có được công lao quá to lớn, thời gian dốc sức cho tông môn còn quá ngắn."

"Chung quy vẫn là do căn cơ còn thấp."

Lưu Ngọc nhanh chóng nghĩ thông nguyên nhân, nhưng nhận được đối đãi khác nhau vẫn khiến trong lòng hắn thấy khó chịu.

"Hy vọng có thể dựa vào công lao lần này, sau khi trở về dễ dàng xoay chuyển một chút, cũng có thể tấn thăng lên thành chân truyền."

Hắn quay người đi tới một căn nhà gỗ rộng rãi.

Đã đợi không được thì không cần phải đợi nữa.

Dù sao chỉ có chút tài nguyên, chẳng qua đổi được chút Linh Thạch, hiện tại thứ hắn không thiếu nhất chính là Linh Thạch.

Thực lực và tài nguyên đều có, ngày sau vẫn sẽ có rất nhiều cơ hội từ từ trèo lên.

Bình Luận (0)
Comment