Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 983 - Chương 983. Cuối Cùng Cũng Không Phải Quê Hương Ta(2)

Chương 983. Cuối cùng cũng không phải quê hương ta(2) Chương 983. Cuối cùng cũng không phải quê hương ta(2)

Giang Thu Thủy vô cùng cẩn thận, đã sớm tự mình chỉ huy xây dựng cho Lưu Ngọc một gian nhà gỗ, tuy đơn sơ nhưng rất rộng rãi.

Phất tay bố trí vài trận pháp nhị giai trung phẩm, nhằm đảm bảo có sự phòng hộ nhất định, dù tu sĩ khác dùng thần thức cũng không thể nào nhìn lén được.

Trong túi trữ vật của hắn không phải không có trận pháp thượng phẩm nhị giai, nhưng mang theo trận pháp thượng phẩm nhị giai bên người thì trông quá khoa trương, cho nên không định lấy ra trước mắt mọi người.

Sau đó lấy tiếp bồ đoàn ra ngồi xếp bằng lên, hắn cầm một bản điển tịch giảng giải pháp thuật lên và chậm rãi lật xem.

Với tình huống trước mắt, lúc nào cũng có thể tiếp nhận mệnh lệnh từ tông môn nên không thích hợp để tu luyện lắm.

Mà bộ trận pháp nhị giai trung phẩm này tuy có thể ngăn cản tu sĩ cùng cảnh giới dùng thần thức nhìn lén, nhưng đối với thần thức của những Kim Đan chân nhân đỉnh tiêm thì ngăn cách được bao nhiêu phần cũng khó mà nói được.

Lưu Ngọc có quá nhiều bí mật, cũng không muốn tình huống lúc mình tự tu luyện bị tu sĩ cấp cao nhìn thấy.

Cho nên vào lúc ở dưới mi mắt của tu sĩ cấp cao như này, hắn không dự định tu luyện, dù sao tu luyện cũng không nên nóng lòng, an toàn vẫn là quan trọng nhất.

Sự chú ý của hắn nhanh chóng rơi vào trong điển tịch pháp thuật nhập môn, xem những tri thức tu tiên hấp thu này như si như say.

Trải nghiệm phong phú khiến hắn dễ dàng hiểu được điển tịch, biết được rất nhiều chi tiết nhỏ mà trước đó không chú ý tới.

Những chỗ khó hiểu trước kia cũng dần được hiểu ra, sinh ra chút cảm ngộ về chính mình.

Nếu không phải hiện tại sân bãi không thích hợp, Lưu Ngọc sẽ lập tức thử nghiệm một phen.

Tài nguyên bao gồm tài nguyên hữu hình và tài nguyên vô hình, Linh dược Linh Thạch, nguyên liệu đan dược, các loại Linh khí pháp khí đều thuộc tài nguyên hữu hình.

Mà các loại như công pháp, bí thuật, điển tích, tâm đắc thì thuộc về tài nguyên vô hình.

Chưa nói tới ai ưu ai kém trong hai loại, nhìn nhìn tình hình cụ thể mà xem thì thiếu một thứ cũng không được.

Ngoại trừ Linh Thạch là tài nguyên hữu hình nhận được, tài nguyên vô hình là công pháp điển tịch từ vô số trận giết chóc các tu sĩ thuộc những thế lực lớn nhỏ khác, Lưu Ngọc cũng thu được không ít.

Những công pháp điển tịch này khiến hắn vô cùng coi trọng, phàm là có chút hiệu quả thì đều sẽ lưu lại, chuẩn bị thỉnh thoảng lấy ra đọc thử.

Nếu điều kiện phù hợp, Lưu Ngọc cũng muốn tạo ra "Tàng Thư thất", bên trong đó sẽ chứa tất cả các loại điển tịch mà mình thu thập được.

Một bên khác, bên trên Vân Tiêu sơn.

Tu sĩ Kim Đan tam tông đang trải qua một khoảng thời gian tranh luận, cuối cùng đạt thành nhận thức sơ bộ, bắt đầu bước tới phần phân chia lợi ích.

Chỉ huy đệ tử trong môn kiểm kê những thứ đạt được, nhóm Kim Đan đỉnh tiêm của tam tông tụ họp cùng nhau, thảo luận chuyện xử lý tù binh Bạch Vân Quan.

Có người "Xương cứng", dĩ nhiên có người "Hèn nhát".

Dưới nguy hiểm sống chết, đa số tu sĩ Bạch Vân Quan cận kề sinh tử đều không nguyện ý biến thành tù nhân, nhưng có người ham sống sợ chết, lựa chọn đầu hàng để bảo toàn tính mạng.

"Đối với những tù binh này, không biết Trường Phong đạo hữu thấy thế nào?"

Tam Giới chân nhân mặc áo bào màu đỏ tía, đầu trọc bóng loáng, vô cùng hứng thú mở miệng.

Dứt lời, lão không đợi Trường Phong chân nhân đáp lại đã tiếp lời:

"Theo mỗ gia thấy, trong số những tù binh này cũng có không ít tiểu bối có tư chất tốt."

"Nếu xử lý qua loa thì đúng là hơi lãng phí."

"Không bằng mỗi người chúng ta chia thành một phần, thu nạp vào tông môn, biến thành hạ nhân làm trâu làm ngựa để chúng ta sử dụng, thấy thế nào?"

Tam Giới chân nhân lộ ra khuôn mặt tươi cười, trong lời nói lại không giấu diếm ý tứ sắc bén.

Đương nhiên lão biết tin tức vì Bạch Vân Quan làm trái với ước định, dẫn tới Kim Đan bản nguyên của Trường Phong chân nhân bị tổn thương, chẳng qua lão đang cố gắng không đề cập tới mà thôi.

Hợp Hoan Môn và Nguyên Dương Tông đối địch nhau, quan hệ của bọn tu sĩ Kim Đan như họ cũng ở trạng thái đối địch, cho nên có cơ hội ghét bỏ đối phương thì đương nhiên không thể bỏ qua.

"Hừ!"

"Tên trọc đầu nhà ngươi trái lại nói như rất dễ nghe."

"Mối thù diệt tông làm sao nói quên là quên được, đạo hữu dùng những tù binh này chỉ sợ đến lúc đó sẽ khiến nội bộ mâu thuẫn mà thôi!"

"Đến lúc đó, thật đúng là có trò hay, lúc đạo hữu quan sát thì tuyệt đối không nên quên báo cho bản tọa đó."

"Chẳng qua loại chuyện như này ở Hợp Hoan Môn thường xuyên xảy ra, có lẽ cũng không có gì không được.”

Hừ lạnh một tiếng xong, Trường Phong chân nhân cũng không khách khí mà đánh trả, cũng không hề cho đối phương chút mặt mũi gì.

Trong lúc nhất thời, khí thế hai người châm chọc khiêu khích nhau lập tức trào dâng.

Không thiếu những lúc nói ra những từ bẩn thỉu, cảnh tượng bắt đầu trở nên căng thẳng, nào có dáng vẻ của những bậc Kim Đan chân nhân?

"Hai vị đạo hữu chậm đã, nghe ta nói một lời."

"Ta tán thành lời nói của Trường Phong đạo hữu, những tù binh Bạch Vân Quan này, vẫn nên xử lý sạch sẽ toàn bộ thì sẽ ổn thỏa hơn."

"Mối thù diệt môn là mối thù không đội trời chung, giữ lại sớm muộn gì cũng là mầm tai họa."

"So với tác dụng của bọn họ mang tới thì tiềm ẩn nguy cơ nhiều hơn, cho nên để lại là không thích hợp."

Trọng Huyền chân nhân cắt đứt cuộc tranh luận của hai người, vội xen vào nói.

Lời lão vừa nói ra, giữa sân lập tức yên tĩnh lại.

Trường Phong chân nhân lộ ra ý cười đầy mặt, trên mặt Tam Giới chân nhân thì lộ ra vẻ không vui, chỉ hừ lạnh cũng không lên tiếng nữa.

Bình Luận (0)
Comment