Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 984 - Chương 984. Mộng Khi Còn Trẻ

Chương 984. Mộng khi còn trẻ Chương 984. Mộng khi còn trẻ

Chuyện hai người so đo đang bày ra trước mắt, bây giờ nói nữa cũng vô dụng.

Trọng Huyền chân nhân cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, sở dĩ lão đứng về phía Trường Phong chân nhân cũng không phải vì quan hệ đồng minh của hai tông mà là vì cân nhắc lợi ích cho tông môn của mình.

Nếu không lúc cãi lộn thì đã gia nhập vào rồi.

Khoảng một canh giờ sau nữa, chân núi Vân Tiêu sơn.

Lúc Lưu Ngọc đang ngồi bên trong nhà gỗ đọc điển tịch, bỗng nhiên cảm giác được trận pháp mình bố trí xảy ra dao động, thế là hắn không chút hoang mang mở trận pháp ra xem xét.

Một nữ tu mặc váy áo màu tím nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng nhẹ nhàng đi đến.

Chính là Giang Thu Thủy!

"Sư huynh."

Sau khi nàng ta chào hỏi một tiếng thì thân thiết ngồi xuống bên cạnh hắn, rồi mới nói:

"Thu Thủy có mang tới một phần danh sách của những tu sĩ trong đội ngũ tham gia trận chiến này, cũng như chém giết địch tu, sư huynh có phải nên xem một chút không?"

"Đây là danh sách, nếu sư huynh thấy không có vấn đề gì thì cứ dựa vào phần danh sách này trình lên?"

Nàng ta vừa nói vừa lấy ra một quyển sổ thật mỏng.

Lưu Ngọc không nói gì, tiếp nhận sổ, lướt nhanh như gió xem qua, thỉnh thoảng còn gật đầu bày tỏ sự hài lòng.

Cái này là danh sách thỉnh công với tông môn, bên trong dĩ nhiên có rất nhiều nơi để đụng tay đụng chân.

Ví dụ như có thể khuếch đại công lao của tu sĩ thân cận và tâm phúc của mình, những tu sĩ mình tương đối lãnh đạm thì có thể đè ép công lao của họ xuống một chút.

Cái này so đi so lại thì không chênh lệch nhiều lắm.

Con người đều phân chia thân với lạ, xa với gần, mặc dù bề ngoài Lưu Ngọc đối xử như nhau, nhưng đối với đệ tử tông môn và thân tín thì tương đối ưu đãi hơn.

Chỉ là so sánh với nhiều đội ngũ khác, ngoài mặt không có quá rõ ràng, sẽ dễ tiếp nhận hơn.

Những chuyện tương tự như này, Giang Thu Thủy đã làm qua không ít lần, vô cùng hiểu rõ ý tứ của sư huynh, phần danh sách này cũng cơ bản khiến hắn hài lòng.

Thế là không do dự nữa, hắn sảng khoái lưu lại pháp lực và ấn ký của mình.

"Sư huynh, hai nước cơ bản đã bị diệt vong, chiến tranh ở Tu Tiên Giới cũng sắp kết thúc rồi đúng không?"

"Vậy chúng ta có phải sắp trở về tông môn rồi không?"

Nói xong chuyện chính sự, Giang Thu Thủy nhấp nháy đôi mắt to, hai đầu lông mày toát ra sự nhớ nhung nhàn nhạt.

Lương viên tuy tốt nhưng cuối cùng không phải quê của mình!

Mặc dù ở bên này vẫn như cá gặp nước, cũng coi như quyền cao chức trọng, nhưng dần dà nàng ta vẫn có hơi nhớ mong ngày trở về tông môn.

Giang Thu Thủy cũng là đệ tử xuất thân từ biệt viện, từ nhỏ lớn lên ở tông môn, đối với nàng ta thì tông môn chính là nhà.

Rời nhà lâu như vậy, bất kỳ tu sĩ nào cũng khó tránh khỏi sẽ nhớ mong, đây là chuyện vô cùng bình thường.

"Trước mắt tình huống Yến quốc đã định, tam tông sẽ chỉ ra tất cả địa bàn của Bạch Vân Quan, thế cục còn chưa hoàn toàn ổn định được."

"Tông môn cần nhân thủ duy trì lợi ích đã có, cho dù chiến sự kết thúc, cũng không thể nào rút hết đệ tử đi được."

"Chỉ sợ sư muội muốn về lại tông môn còn phải đợi thêm một, hai năm nữa."

"Chẳng qua sớm muộn gì cũng sẽ trở về, chỉ là đóng giữ ở đây thêm vài năm thôi, sư muội cứ việc yên tâm."

Lưu Ngọc vỗ nhẹ lên bờ vai của nàng ta, an ủi.

Nữ tu mà, thường đa sầu đa cảm hơn nam tu cũng là chuyện bình thường, hắn có thể hiểu được.

Bởi vì do hoàn cảnh, hai người cũng không có tâm trạng nghĩ tới "Chuyện kia", cho nên sau khi trò chuyện một chút thì Giang Thu Thủy cũng lập tức cáo từ rời đi.

Lưu Ngọc bình tĩnh lật xem điển tịch pháp thuật, kiên nhẫn chờ đợi mệnh lệnh tông môn truyền đến.

Hiện giờ chiến sự Yến quốc đã dừng lại, chuyện quan trọng còn lại cần giải quyết tốt chính là hậu quả của việc thống trị, chiến tranh quy mô lớn có lẽ sẽ không còn nữa.

Giải quyết xong hậu quả việc này, những người dẫn đội Thanh Phong như bọn họ có lẽ cần tham dự, hoặc cũng có thể là không cần.

Cũng phải xem các trưởng lão có coi trọng hay không.

Lưu Ngọc thấy sao cũng được.

Nếu đại thế đã định, Yến quốc cũng sẽ không có nguy hiểm lớn gì, như vậy tu luyện ở đâu cũng đều sẽ giống nhau.

Trái lại là vùng đất lệ thuộc tông môn thế này, có thể "Tự do" hơn một ít.

Phương diện chỗ ở không cần lo lắng, với địa vị thực lực hiện tại của hắn, chiếm cứ một tòa Linh sơn cực phẩm nhị giai vẫn không thành vấn đề.

Hơn nữa Lưu Ngọc còn có vài ý tưởng, ngoài tông môn, vẫn nên bồi dưỡng thế lực của chính mình, cũng dễ dàng hành động hơn.

Chẳng qua sớm trở lại tông môn cũng sẽ có chỗ tốt, dù sao ở giữa tông môn cũng an toàn, yên ổn hơn rất nhiều, không cần lo lắng bất chợt gặp phải nguy hiểm.

Mặc kệ là đi nơi nào, hắn cũng đều có thể chấp nhận, cũng không xuất hiện tình huống lo được lo mất, trong lòng vô cùng bình tĩnh.

Đắm mình vào giữa biển cả tri thức, thời gian một đêm qua rất nhanh.

Lưu Ngọc thả điển tịch trong tay xuống, đang định dùng pháp lực để ôn dưỡng vài món Linh khí một chút, túi trữ vật lại bất chợt truyền tới động tĩnh.

"Đến rồi."

Hắn thầm nghĩ trong lòng, nhanh chóng lấy lệnh bài tông môn ra, dùng thần thức dò xét vào trong.

Giống như Lưu Ngọc nghĩ, đây đúng là do tam tông kết hợp lại cùng phát ra.

Lệnh tất cả tu sĩ đã ngoài tu vi Trúc Cơ kỳ đi tới đại điện để bàn bạc về chuyện của Bạch Vân Quan.

Nhận được tin tức xong, Lưu Ngọc nhanh chóng đứng dậy, mở trận pháp rồi đi ra khỏi cửa.

Bên ngoài nhà gỗ, đám người Giang Thu Thủy, Lãnh Nguyệt Tâm đều đang đứng đợi.

Mà tu sĩ mới tham vào đội ngũ là Vi Quang Chính thì đang vây quanh hai nàng ta để trò chuyện, thỉnh thoảng còn bật ra vài lời nịnh nọt.

Bình Luận (0)
Comment