Chương 10: Hoá ra là ngươi a (1/2)
Chương 10: Hoá ra là ngươi a (1/2)Chương 10: Hoá ra là ngươi a (1/2)
Mưa đêm kéo dài không dứt.
Ban ngày, hung thú hoành hành, bờ sông mấy gian phòng ốc sụp đổ. Những căn phòng còn nguyên vẹn cũng không ai dám ở, khiến cho giữa những đống đổ nát tối đen như mực.
Tả Lăng Tuyền xách kiếm, lặng lẽ không một tiếng động đi qua ngõ hẻm, đến mặt đường bên cạnh nơi hung thú hoành hành ban ngày. Rẽ qua góc tường viện, hắn liếc mắt nhìn.
Xác hung thú và bộ khoái đã được đưa đi, trên mặt đất còn sót lại rất nhiều vết ma sát và chút ít máu thú nhớp nháp.
Thân ảnh cao gây mặc y phục màu đen, tay chống ô giấy, đứng bên cạnh vũng máu thú, mượn ánh sáng le lói từ đằng xa, cúi đầu quan sát tỉ mỉ.
Tả Lăng Tuyền từ chỗ tối bên cạnh quan sát, thấy người này mặc võ phục màu đen, đeo bao tay chất liệu vải quý giá, thượng thừa. Bên hông đeo một thanh trường kiếm vỏ đen, trên vỏ đầy vân mây, chuôi kiếm được đính kim ngọc, tạo hình tỉnh xảo, nhìn qua có vẻ giá trị không nhỏ.
Con nhà giàu nửa đêm chạy đến mạo hiểm?
Tả Lăng Tuyền hơi buông lỏng cảnh giác, nheo mắt quan sát tỉ mỉ, muốn thăm dò hư thực của đối phương.
Ánh sáng quá tối không nhìn rõ mặt, nhưng dựa vào đường nét cơ thể, có thể thấy người này dáng người hơi gầy, hai chân thon dài, săn chắc mạnh mẽ, khinh công hẳn là không tệ. Eo bị thắt lưng siết lại, khá thon thả, không có chút mỡ thừa nào, thân pháp chắc chắn linh hoạt. Nhìn lên trên đến ngực...
Ngực... Cơ ngực thật rắn chắc!
22
Tả Lăng Tuyền sửng sốt, cúi đầu nhìn bản thân. Từ ba tuổi, hắn đã bắt đầu luyện võ, mười mấy năm trôi qua, cũng chưa luyện cơ bắp đến mức độ này. Đây là luyện công phu gì mà luyện ra được cơ ngực như vậy?
Ngực đập đá à?
Tả Lăng Tuyền đang suy nghĩ, không chú ý đến động tác cúi đầu, khiến cho quần áo ma sát vào nhau tạo ra tiếng động nhỏ.
Âm thanh tuy nhỏ, nhưng trong đêm mưa gần như không thể nghe thấy.
Nơi này vừa mới xảy ra chuyện hung thú, người mặc y phục đen trên đường vẫn luôn cảnh giác cao độ.
Ngay lúc này, trong màn mưa vang lên tiếng kiếm minh 'cheng, kiếm quang từ trong đêm mưa bùng lên, chỉ thẳng vào góc tường viện nơi Tả Lăng Tuyền đang đứng.
Tả Lăng Tuyền thấy đối phương ra tay, liền biết không ổn, nhanh chóng lộ diện, lui về sau hai bước lên tiếng:
"Khoan đã, đừng manh động."
Nghe thấy tiếng người, động tác cảnh giác của người mặc y phục đen dừng lại. Mũi kiếm chỉ vào Tả Lăng Tuyền, mượn ánh lửa mờ ảo quan sát một chút rồi lên tiếng: "Ngươi là ai?"
Giọng nói cố ý đè thấp xuống, nhưng vẫn mang chút nữ tính.
Tả Lăng Tuyền nghe thấy giọng nói này, biết đối phương là nữ, cũng không trách được cơ ngực lại phát triển như vậy...
Hắn treo bội kiếm bên hông, giơ tay ra hiệu bản thân không có ác ý, rồi tiến lên nói:
"Ta vừa uống rượu ở gần đây, thấy bên này có bóng người, nên qua xem sao. Ban ngày nơi này xảy ra chuyện hung thú, ừm... huynh đài sao đêm hôm khuya khoắt lại một mình đến đây?"
Nữ tử mặc y phục đen đứng chỗ ngược sáng, nhìn rõ trang phục và tướng mạo của Tả Lăng Tuyền - dung mạo tuấn tú, ăn mặc chỉnh te, nói chuyện cũng hòa nhã, nhìn không giống người xấu. Nàng thấy vậy cũng tra trường kiếm vào vỏ, thuận miệng đáp:
"Nghe nói chuyện ban ngày, nên đến xem sao, khiến huynh đài giật mình rồi, xin mời ve cho."
Lời này mang ý tứ không muốn giao lưu.
Chỉ là Tả Lăng Tuyền vừa rồi nhìn thấy chiêu thức rút kiếm của nữ tử này, cùng với Thôi Thiện Anh ban ngày ra một kiếm kia na ná nhau, giống như xuất phát từ một môn phái, hẳn cũng là người tu hành.
Tả Lăng Tuyên võ nghệ rất tốt, nhưng nói trắng ra chỉ là quyên cước công phu, so với tu hành khác nhau một trời một vực. Hắn tuy gia cảnh giàu có, nhưng vẫn luôn không tìm được cách bước vào con đường tu hành. Lần này gặp được người tu hành, tự nhiên phải tán gau vài câu.
"Đêm hôm khuya khoắt cũng không có việc gì, không vội về. Vừa rồi kiếm của huynh đài thật sự rất đẹp, chẳng lẽ là cao nhân của Tê Hoàng Cốc?"
Nữ tử mặc y phục đen không muốn để lộ thân phận, thấy Tả Lăng Tuyền không đi còn chạy đến bắt chuyện, không thể nào đuổi người đi được, chỉ đành lạnh nhạt đáp:
"ừỪ"
Tả Lăng Tuyền khẽ cười, trên trời mưa to, hắn cũng không đến gần, đứng dưới mái hiên ôn hòa nói:
"Vậy thì trùng hợp rồi, ta cũng đang chuẩn bị đến Tê Hoàng Cốc bái sư học nghệ. Sau này, nói không chừng còn phải gọi huynh đài một tiếng sư huynh. Xin hỏi huynh đài danh tính?"
Nữ tử mặc y phục đen nghe vậy, hình như có chút nghi ngờ, đánh giá Tả Lăng Tuyền từ trên xuống dưới:
"Không cần câu nệ, họ Long. Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
Không đèn không đuốc, lại còn có ô che, Tả Lăng Tuyên không nhìn thấy dung mạo đối phương, cũng không thèm nhìn nữa, quay sang nhìn ánh đèn đánh cá trên sông, đáp:
"Mười bảy."
"Mười bảy?"
Nữ tử mặc y phục đen do dự một chút, hình như đang suy nghĩ cách nói chuyện, cuối cùng mới lên tiếng:
"Tu hành là chuyện lớn lao, tuy rằng ai cũng có thể thử, nhưng người nhập môn được rất ít. Bất kể nam nữ, muốn bước chân vào con đường tu hành, sáu tuổi đã phải bắt đầu cần cù khổ luyện, chín tuổi mà không thông khí hải, cả đời này cũng không vào được cửa. Ngươi... nhìn ngươi ăn mặc không giống người nghèo khổ, sao bây giờ mới đến?" Tả Lăng Tuyền im lặng một lát, thở dài:
"Cũng không phải ai cũng có thể thử. Ta ba tuổi, nhà đã mời cao nhân của Tê Hoàng Cốc đến xem mạch, nói ta trời sinh kinh mạch bị bế tắc, không thể tu hành. Nếu không, ta đã đến từ sớm rồi."
Nữ tử mặc y phục đen rõ ràng có chút bất ngờ, càng bất ngờ hơn khi nghe thấy Tả Lăng Tuyền mới mười bảy tuổi đã đến bái sư học nghệ.
Tu hành tuy cao thâm khó lường, người có thành tựu rất ít, nhưng ngưỡng cửa lại không cao. Cho dù là chó hoang ven đường, cơ duyên xảo hợp mò được đường lối, cũng có thể tu thành chính quả, huống chỉ là người.
Việc này giống như bắn cung vậy, bất kể bắn có trúng hay không, chỉ cần chịu khó cần cù khổ luyện, cho dù người ngu ngốc đến đâu cũng có thể luyện đến mức cầm cung lên được, trừ phi là người tàn phế bẩm sinh.