Chương 274: Một Đương Hai (4/4)
Chương 274: Một Đương Hai (4/4)Chương 274: Một Đương Hai (4/4)
Tuy trên người nàng không mảnh vải che thân, nhưng hai chân khép chặt, ngoài đường cong hoàn mỹ của vòng ba ra, không nhìn thấy thêm gì khác.
“Tiên...
Tả Lăng Tuyền định lên tiếng, nhưng lại cảm thấy cảnh tượng có gì đó không đúng nên dừng lại. Ngay sau đó, Phượng Hoàng hộ bị trên cánh tay hắn hóa thành vô số sợi tơ màu máu, bay đến sau lưng nữ tử, nhanh chóng trải ra, kết thành một chiếc váy đỏ mỏng như cánh ve nhưng không hề xuyên thấu.
Chiếc váy cực kỳ ôm sát, phủ kín vảy nhỏ như vảy rồng, kiểu dáng giống hệt chiếc váy dài màu vàng nàng từng mặc khi xuất hiện ở Tê Hoàng cốc, chỉ khác mỗi màu sắc.
Tuy nhiên, vóc dáng Thang Tĩnh Nhu đầy đặn, tròn trịa, còn bản thể Thượng Quan lão tổ cao gần bằng Tả Lăng Tuyền, mặc loại váy này có vẻ hơi lạc lõng.
Những chỉ tiết nhỏ nhặt này, Tả Lăng Tuyền lúc này không để ý, đợi đến khi nữ tử xoay người lại, chiếc váy đỏ đã che kín toàn thân, ngay cả xương quai xanh cũng không lộ ra, đôi mắt vẫn cao ngạo như thường lệ.
Tả Lăng Tuyền tay cầm viên Đoàn tử vẫn đang co giật, đứng dậy hỏi:
"Vừa rồi là..."
"Chuyện này không liên quan đến ngươi. Kinh Lộ đài xảy ra sơ suất, bản tôn đến đây trừ ma, không phải đến cứu ngươi, ngươi cũng không cần phải cảm ơn."
Tả Lăng Tuyền không hiểu đầu đuôi câu chuyện, nghe mà như rơi vào sương mù:
"Ta bị yêu ma để mắt tới sao?"
"Nàng ta và Phượng Hoàng có duyên nợ, kẻ bị để mắt tới là nàng ta. Ngươi mạnh về tâm tính và ý chí, thể chất không có gì đặc biệt, yêu ma cũng chẳng thèm."
Lời này khá mất lòng, Tả Lăng Tuyền coi như lời khen, hắn nhìn thân thể nữ tử:
"Thang tỷ bị ai để mắt tới?"
"Chuyện này không cần ngươi bận tâm, nàng ta cũng không cần ngươi giúp đỡ, sau này lo cho bản thân là được."
Thượng Quan Ngọc Đường nói xong, dừng lại một chút, môi hơi mấp máy, dường như muốn cảnh cáo thêm điều gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, trong mắt lóe lên tia sáng vàng, đôi mắt cao ngạo nhanh chóng khôi phục vẻ dịu dàng.
Theo nữ tử rời đi, chiếc váy đỏ trên người Thang Tĩnh Nhu cũng nhanh chóng phân hủy, hóa thành sợi tơ quấn quanh cổ tay Tả Lăng Tuyền.
Thang Tĩnh Nhu vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là không thể điều khiển cơ thể. Khi khôi phục lại quyền kiểm soát, mặt nàng đỏ bừng, vội vàng ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối, xấu hổ nói:
"Lão bà tử, người cũng phải cho ta mặc đồ chứ... Ta... Ta..."
Tả Lăng Tuyền không nhìn thấy mặt Thang Tĩnh Nhu, nhưng dáng vẻ nàng ngồi xổm xuống ôm đầu gối vẫn vô cùng quyến rũ.
Hắn vội vàng lấy từ Linh Lung các ra bộ y phục dự phòng, chạy đến hỏi han:
“Tĩnh Nhu, nàng không sao chứ?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Làm sao Thang Tĩnh Nhu có thể không sao được? Lần đầu tiên bị cưỡng hôn, còn chưa hoàn hồn lại đã bị chiếm lấy thân thể, để cho người ngoài tiếp quản, còn trần truồng đứng giữa lửa bị thiêu nửa ngày.
Chuyện đó cũng cho qua đi, lão bà tử đến giúp đỡ cũng là chuyện dễ hiểu, nhưng trước khi đi cũng không biết khoác cho nàng một bộ đồ, chỉ cần giơ tay lên là xong...
Thang Tĩnh Nhu dùng váy quấn chặt lấy cơ thể, nói năng lộn xôn, chỉ biết ôm chặt lấy đầu gối né tránh ánh mắt Tả Lăng Tuyền.
Tả Lăng Tuyền quay đầu đi, không nhìn Thang Tĩnh Nhu, an ủi:
"Vừa rồi ta không nhìn thấy gì cả."
Thang Tĩnh Nhu nào nghe lọt tai những lời này, luống cuống tay chân mặc yếm váy vào người, mặt đỏ tía tai, lại cảm thấy uất ức:
"Ai bảo chàng đột nhiên hôn ta? Hôn cũng không chọn thời điểm... Nương tử kia cũng vậy, gọi thì không đến, lúc này thì nhập vào người, ta... Ta..."
Càng nói càng lúng túng.
Tả Lăng Tuyền dẹp bỏ mọi cảm xúc, trong lòng cũng dâng lên sự kỳ quái, hắn lúng túng nói:
"Thượng Quan lão tổ là tiên nhân, hẳn là không để ý những thứ này, chỉ là mượn thân thể Thang tỷ để trừ yêu diệt ma."
"Ai nói không để ý? Vừa rồi ta bị đẩy ra, rõ ràng cảm nhận được bà ta khựng lại, còn nhíu mày, giật mình cắn vào lưỡi chàng một cái. Chàng nói bà ta không có cảm giác, đánh chết ta cũng không tin.'
Cảm giác đau đớn khi bị cắn, thực ra đến giờ Tả Lăng Tuyên vẫn chưa hết, cảm giác như bị cắn rách cả rồi. Nhưng hắn nào dám nghĩ đến những chuyện lung tung này, giải thích:
"Ừm... Đó hẳn là cảm nhận của Thang tỷ, ta hôn là hôn nàng, không liên quan gì đến Thượng Quan lão tổ."
"Có liên quan. Bà ta dùng thân thể ta đánh người, coi như là bà ta đánh; bà ta dùng miệng ta nói chuyện, coi như là bà ta nói; vậy bà ta dùng miệng ta hôn người, chẳng lẽ lại không phải là bà ta hôn?” Tả Lăng Tuyền đứng dậy, ôm lấy vai Thang Tĩnh Nhu, cùng nhau rời khỏi nơi thị phi này, lắc đầu nói:
"Là ta hôn người, hôn chính là hôn Thang tỷ, ta chỉ hôn một người, làm sao có thể một lúc hôn hai người được? Thật sự không liên quan gì đến Thượng Quan lão tổ."
"Không nói đến chuyện hôn, bà ta trần truông đứng trước mặt chàng... Ư..."
Tả Lăng Tuyên đưa tay che miệng Thang Tĩnh Nhu, dịu dàng nói:
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta bị nàng dọa chết rồi, ta nhìn là nhìn nàng, hôn cũng là hôn nàng..."
"Ta... Chàng cũng vậy, nơi nguy hiểm như vậy, còn dám có ý đồ xấu, ta về nhất định phải nói cho công chúa...
Tâm tư Thang Tĩnh Nhu rối bời, lời nói lắp bắp, muốn thoát khỏi vòng tay Tả Lăng Tuyền, nhưng lại sợ gặp phải thứ gì đó bẩn thỉu, cuối cùng đành phải nắm lấy tay áo Tả Lăng Tuyền mà đi.
Tả Lăng Tuyền cũng rối như tơ vò, căn bản không dám sắp xếp lại những gì vừa xảy ra, nhất thời chỉ biết cúi đầu đi ve phía đường cũ...