Chương 275: Khác Nào Nhân Gian Lối Đi Khó (1/4)
Chương 275: Khác Nào Nhân Gian Lối Đi Khó (1/4)Chương 275: Khác Nào Nhân Gian Lối Đi Khó (1/4)
Vân Hải cô đảo.
Nữ tử áo vàng vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu mẫu long lượn lờ trước Liên Hoa đài một lúc, cảm thấy có chút nhàm chán bèn hướng ánh mắt về phía bên hông cung điện.
Bên trong cung điện, ngoài Liên Hoa đài và kiếm thuẫn, còn có những thứ khác. Trong các gian điện nhỏ được bài trí vô số chiếc án, trên đó có pháp trận phát ra ánh sáng le lói, tạo thành một lớp màn chắn có Chú văn.
Màn chắn này không phải để phòng ngừa đồ vật bị cướp đoạt, mà là để bảo vệ những vật bên trong khỏi bị bào mòn bởi thời gian dài đằng đẳng. Bởi vì thời gian đã trôi qua quá lâu rồi.
Tiểu mẫu long bay đến bên cạnh chiếc án nhỏ đầu tiên, bên trong đặt một chiếc thuẫn mây và một cây thiết côn.
Những thứ được cất giữ trong cung điện riêng của Cửu Minh chí tôn, dù có vẻ ngoài tâm thường đến đâu, thì trong mắt người ngoài cũng chắc chắn là bảo vật vô thượng; đối với Tiểu mẫu long và Lâm Uyên tôn chủ mà nói, quả thực là như vậy.
Tiểu mẫu long là khí linh, thần hồn không toàn vẹn, ký ức đã mất đi rất nhiều, nhưng đến nay vẫn còn nhớ rõ lúc ban đầu.
Nơi nó được sinh ra, ở vùng đất hoang vu phía nam Ngọc Dao Châu, giáp với Nam Dữ Châu, cũng là một trong Cửu Châu, nhưng diện tích quá nhỏ bé lại chưa khai hóa, nên không có tên riêng.
Vùng đất hoang vu cho đến nay vẫn là nơi núi non hiểm trở, sông nước hung dữ. Vào thời thượng cổ xa xôi, đi nghìn dặm cũng chưa chắc đã gặp được một ngôi làng lớn.
Phàm nhân dựa núi ăn núi, có một ngôi làng sống bằng nghề bắt rắn, cũng săn bắt các loài thú khác. Tuy nhiên, trong núi có rất nhiều mãnh thú cỡ lớn, mỗi khi vào núi đều phải mang theo thuẫn mây và gậy gộc. Lý do không mang theo đao là bởi vì ngôi làng quá mức biệt lập, không biết luyện kim, cộng lại cũng không có mấy món đồ bằng sắt, đều là do tổ tiên truyền lại.
Lần đầu tiên Tiểu mẫu long có ký ức, là lúc tỉnh dậy nằm giữa một đống Xà Tín thảo. Có lẽ nó đã ăn nhầm linh quả. Sau đó, nó thường xuyên bắt gặp mãnh thú hai chân đi săn. Vì tương đối thông minh, nên trốn rất kỹ, mỗi lân đều không bị bắt.
Nhưng người có lúc sa cơ, rắn cũng có lúc... lúc...
Suy nghĩ của Tiểu mẫu long đột nhiên bị ngắt quãng. Nghiên ngẫm một hồi cũng không nghĩ nữa, dù sao thì cũng bị một cô nhóc còn thông minh hơn nó tóm được.
Cô nhóc trông rất bụ bẫm, mới bốn năm tuổi đã có thể chạy băng băng trong rừng, đuổi theo nó chạy mấy dặm đường, chặn nó trong khe đá mấy canh giờ, mới thất vọng lắc đầu, ủ rũ vác gậy rời đi.
Lúc đó nó thở phào nhẹ nhõm, tưởng rằng đã thoát khỏi một kiếp nạn. Nó bò ra khỏi khe đá, nhưng chưa kịp quan sát xung quanh đã bị bàn tay nhỏ bé bóp cổ. Đó là lúc nó sợ hãi nhất trong đời, cũng là lần cuối cùng.
Tuy bị tóm được, nhưng nó ngoan ngoãn nghe lời, dẫn cô nhóc đi tìm quả dại trong rừng. Nhờ vậy, nó miễn cưỡng giữ được mạng nhỏ, không bị biến thành rắn khô, ngược lại còn trở thành thú cưng.
Sau đó, trong ngôi làng hẻo lánh, một tu sĩ từ nơi khác đến.
Người nọ chỉ giơ tay lên phóng ra một trận khói mù, khiến cả ngôi làng trăm người không còn một ai sống sót. Mục đích của người đó chỉ đơn thuần là thử nghiệm hiệu quả của một loại thuật pháp mới nghiên cứu.
Lúc bấy giờ vẫn là thời kỳ thượng cổ hoang sơ, những chuyện như vậy rất phổ biến, cũng chẳng có ai quản.
Nó đã khai thông linh trí, cảm nhận được Linh khí dao động, đã sớm dẫn cô nhóc trốn dưới nước, thoát được một kiếp.
Cô nhóc sau khi ra ngoài, nhìn thấy thi thể đầy làng, không khóc không nháo - chủ yếu là cũng không có ai để nghe thấy - một mình đi đến nhà trưởng làng, cầm lấy một cây thiết côn nặng và một chiếc thuẫn mây, rồi bước ra khỏi ngọn núi mênh mông.
Cô nhóc không có đại cơ duyên gì, chỉ có một lòng kiên định, dù núi cao, sông rộng, cũng không thể nào khiến nàng lùi bước.
Cô nhóc cũng không phải là thánh nhân bẩm sinh, từng trộm lương thực trong kho của nhà giàu, cướp của thiếu gia không mang theo hộ vệ, sau này có chút vốn liếng, có thể an ổn sống hết đời, nhưng cô nhóc vẫn muốn đi đến phương xa vô định.
Lúc đó nó không hiểu, hỏi nguyên do, cô nhóc chỉ nói một câu:
"Ta muốn tìm cha và mọi người trở về."
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, đã nâng đỡ cô nhóc đi biết bao nhiêu năm, tay cam một chiếc thuẫn bài, một cây thiết côn, đi khắp Cửu Châu đại địa. Từ một cô nhóc sơn thôn, cô trở thành Diêm Vương sống sờ sờ không ai dám đứng trước mặt, còn tự mình lấy một cái tên.
Họ Thượng Quan, là bởi vì lúc nhỏ khi học chữ, cô nhóc đã nhặt được một cuốn sách, trong đó có viết về một cao nhân tên là Thượng Quan Thiên Bá, được miêu tả là thiên hạ vô địch, khí chấn Cửu Châu. Cô từng muốn di bái sư, và thói quen thích đặt cho đồ tử đồ tôn những cái tên bá đạo, cũng là từ lúc đó được khắc sâu vào tâm trí non nớt. Đáng tiếc là sau này khi tìm được người thật, mới phát hiện chỉ là một 'bát trọng Lão tổ.
Tên Ngọc Đường, là bởi vì nơi ở của Thượng Quan Thiên Bá trong sách gọi là Ngọc Đường. Nàng không hiểu ý nghĩa, chỉ thấy hay nên lấy, sau này mới biết Ngọc Đường' là chỉ cung điện bằng bạch ngọc.
Cứ như vậy ôm ấp một niềm tin không thể nào đạt được, theo đuổi nửa đời người, từ cô nhóc trở thành thiếu nữ, Thượng Quan Ngọc Đường cuối cùng vẫn từ bỏ.
Từ bỏ không phải vì không làm được. Tiểu mẫu long đã đi theo nàng cả đời, có thể khẳng định, chỉ cần Thượng Quan Ngọc Đường muốn, thì không có nơi nào nàng không đến được, không có việc gì nàng không làm được.
Lý do từ bỏ, là bởi vì nàng phát hiện sinh tử luân hồi là Thiên đạo, những tộc nhân năm xưa đều đã đầu thai chuyển thế, nói không chừng đã có cuộc sống tốt đẹp. Kéo họ trở về cái khe núi ấy tiếp tục bắt rắn ăn đất, e rằng tộc nhân sẽ không cảm ơn nàng.
Từ đó về sau, Thượng Quan Ngọc Đường đã xem mở, trở thành như bây giờ.