Chương 411: Công chúa và Phò mã (2/2)
Chương 411: Công chúa và Phò mã (2/2)Chương 411: Công chúa và Phò mã (2/2)
"Công chúa không hiểu rồi. Ta giết người, luôn là kiếm ra trước, sát ý đến sau, sao có thể để lộ sát ý trước khi kiếm ra khỏi vỏ, chẳng phải là đang nhắc nhở người khác ta muốn ra tay sao?"
Khương Di chớp chớp mắt: "Ý ngươi là sao?"
"Thiết Hà cốc toàn là cao thủ, cho dù có thể khoanh tay đứng nhìn ta giữa đường chém giết gây họa, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn đệ tử Vân Thủy kiếm đàm bỏ mạng, có thể cứu được hắn đã là nể mặt lắm rồi. Cho nên trong trường hợp ta để lộ sát tâm, chắc chắn không thể giết chết hắn; ta mà thật sự muốn giết người, ở khoảng cách gần như vậy, thần tiên cũng không ngăn cản được."
"Ý ngươi là, bộ dạng muốn giết người của ngươi, là đang giả vờ sao?"
"Đó gọi là chiến thuật. Nếu không tên kia biết ta không dám giết người ở Thiết Hà cốc, ta sẽ không thể xuống đài được."
"Nếu thật sự không có ai ngăn cản thì sao?"
"Tên kia không chịu nổi, nhất định sẽ sợ vỡ mật, ta sẽ cho hắn cơ hội 'dừng tay'. Đây gọi là gan dạ và cẩn thận, ta không phải là kẻ thô lỗ."
Khương Di dựa vào đầu giường suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
"Làm việc gì cũng phải động não, sau này tiếp tục phát huy... Hôm nay ngươi thật sự rất oai phong, ta không ngờ ngươi lại bá đạo như vậy, dọa cho cả con phố im re..."
Òo...
Phía sau bình phong truyền đến tiếng nước chảy.
Khương Di dừng lời, kéo chăn lên che đến eo, có chút bối rối.
Nhìn thấy bóng người sau bình phong đang mặc y phục, Khương Di cảm thấy cứ ngồi chờ như vậy, giống như đang chờ được lâm hạnh, nàng bèn cầm lấy một chiếc lược trên bàn trang điểm, đưa mắt nhìn ngọn đèn.
Bước, bước.
Rất nhanh, Tả Lăng Tuyền bước ra từ sau bình phong, mái tóc đen dài xõa sau lưng, áo choàng thắt ngang hông, để trần nửa thân trên, lộ ra lồng ngực và cơ bụng rắn chắc.
"Ngươi..."
Khương Di đỏ mặt, vừa liếc mắt đã vội vàng dời đi, còn ném chiếc lược về phía hắn, bực bội nói:
"Sao ngươi không mặc y phục?”
Tả Lăng Tuyên chụp lấy chiếc lược, chậm rãi bước đến bên giường, nhìn Khương Di đang cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười nói:
"Công chúa ở Suyền Long cảng, nói chuyện Lâm Uyên thành với chuyện kia, không phải là lừa ta đấy chứ?" Khương Di đương nhiên nhớ rõ, nàng ôm chặt vạt áo, rụt người vào trong chăn:
"Ta đã hỏi Thái phi nương nương, kết làm đạo lữ, phải tuyên thệ trước mặt tổ sư gia..."
"Chúng ta đã có hôn ước rồi."
"Hôn ước..."
Khương Di mím môi, không dám nhìn lồng ngực gần trong gang tấc, kéo chăn lên đến ngực, ánh mắt lảng tránh:
"Ngươi... đừng càn rỡ, bản cung chưa đồng ý, ngươi..."
Tả Lăng Tuyền tiến lại gần hơn, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng dưới ánh đèn:
"Công chúa không muốn sao?"
"Ta...
Sao Khương Di có thể không muốn, nàng chỉ là sợ hãi mà thôi. Dù sao đó cũng là chuyện quan trọng nhất đời con gái, một khi đã đồng ý, sau này sẽ bị hắn ăn sạch sẽ, nàng cũng không còn lý do gì để cãi lại nữa.
"Ngày mai ngươi còn phải tỷ thí với người ta, phải dưỡng tinh thần. Hay là đợi ngày mai ngươi thắng, ta sẽ..."
"Đừng có nói trước như vậy, nhỡ ngày mai cứ nghĩ đến chuyện này, phân tâm mà thua thì sao?”
Khương Di thở dồn dập, rất muốn ra oai, hung dữ với Tả Lăng Tuyền như trước kia.
Nhưng không biết có phải vì ra ngoài không có chỗ dựa hay không, nàng không thể hung dữ được, chỉ có thể thăm dò nói:
"Hay là, ta cho ngươi hôn một cái?"
"Công chúa thấy thế nào?" Tả Lăng Tuyền hỏi lại.
"Ta... ta thấy được."
Tả Lăng Tuyền khẽ thở dài, tiến lên hôn nhẹ lên trán Khương Di.
Khương Di tưởng Tả Lăng Tuyên muốn làm thật, sợ hãi nhắm chặt mắt, nhưng hắn chỉ lịch sự hôn một cái rồi xoay người đi vê phía ban công:
"Ngủ ngon."
Ơ?
Khương Di thấy Tả Lăng Tuyền bỏ dở bữa ăn, cô đơn lẻ loi chạy đi ngồi thiên, có chút bất ngờ, cũng không biết nghĩ thế nào, lại cảm thấy mình thật nhẫn tâm. Nàng suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng:
"Ngươi đợi đã..."
Lời vừa thốt ra, Tả Lăng Tuyền đã xoay người lại, vén chăn lên, chui vào.
"A... Khương Di muốn hối hận cũng đã muộn, còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra, đã bị che mắt, bị Tả Lăng Tuyền ôm chặt trong lòng. Áo ngủ xõa tung, nàng cảm giác toàn thân đều là hơi thở của hắn.
Khương Di chưa từng trải qua tình cảnh này, trong lòng hoảng sợ muốn chết nhưng lại bất lực, chỉ có thể luống cuống nói:
"Ta là nói bên ngoài lạnh, ngươi mặc thêm áo, không... không phải bảo ngươi..."
Tả Lăng Tuyền vùi đầu vào trong chăn, lục lọi một hồi, ném hai bộ y phục ngủ xuống đất, sau đó vén chăn lên, để lộ gương mặt của hắn, nhìn xuống Khương Di:
"Vậy ta đi đây?"
"Ngươi...
Khương Di cảm thấy bị đè đến mức không thở nổi, muốn đưa tay che chắn trước ngực, nhưng thứ nàng có thể ôm lấy chỉ có Tả Lăng Tuyền trước mặt. Cảm giác khó tả đánh úp tâm thần, ngay cả lời nói cũng trở nên lắp bắp:
"Ngươi... đừng đè ta...'
Tả Lăng Tuyền rất nghe lời, lật người nằm xuống gối, để Khương Di đè lên người mình, ôm lấy eo nàng:
"Được."
Khương Di được tự do hành động, vội vàng chống người dậy muốn chạy trốn,
Sợi dây chuyền bằng ngọc bích trên cổ nàng...
Mặt dây chuyền là con phố nhỏ nơi hai người gặp nhau lần đầu, do Tả Lăng Tuyền tặng, từ ngày đeo lên nàng chưa từng tháo xuống.
Khương Di không thể phản bác:
"Ngươi... ngươi...
“Gọi phu quân."
"Buông ta ra... ưm....
Tả Lăng Tuyên khẽ ngẩng đầu, chặn đứng lời nói lắp bắp của nàng.
Môi kề môi, căn phòng trở nên yên tĩnh.
Cơ thể Khương Di đột nhiên cứng đờ, nàng muốn giấy giụa nhưng không còn chút sức lực nào, đôi mắt long lanh nước, nhưng rõ ràng không phải là kháng cự, mà là cảm thấy địa vị trong gia đình của mình bị khiêu khích.
Mặc dù Khương Di đã đầu óc choáng váng, căn bản không thể suy nghĩ được gì, nhưng bản năng vẫn khiến nàng cố chấp cào nhẹ lên vai Tả Lăng Tuyền hai cái...