Chương 55: Kiếm Nhất (2/2)
Chương 55: Kiếm Nhất (2/2)Chương 55: Kiếm Nhất (2/2)
Dòng suối chảy róc rách, theo ánh sáng ban mai, một con thỏ rừng từ trong hang thò đầu ra, cẩn thận quan sát xung quanh hồi lâu, sau đó mới chạy nhanh qua con suối nhỏ. Khi đi ngang qua khu rừng, nó dừng bước, có chút kỳ quái đánh giá, dường như đang tò mò, khu rừng này bị thứ gì tàn phá thành ra như vậy.
Một con thỏ rừng không có linh tính, tự nhiên không thể hiểu được nguyên do. Nhìn một lát sau, nó tiếp tục chạy vê phía trước.
Nhưng điều mà con thỏ rừng không ngờ tới chính là, trên bãi đất trống vừa rồi còn không có gì cản trở, không biết từ lúc nào lại xuất hiện thêm hai gốc cây, khiến nó đập đầu vào, ngã lăn quay.
"Chft ——"
Con thỏ rừng lăn lộn một vòng rồi bò dậy, ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện ra hai gốc cây kia là chân của người. Sợ hãi, nó nhảy dựng lên, nhanh chóng chui vào trong rừng cây rậm rạp.
Trên bãi đất trống, người đàn ông dáng người trung bình đứng yên tĩnh.
Người đàn ông mặc áo xám, đầu đội nón lá, chắp tay sau lưng. Có thể nhìn thấy mái tóc dài buông xuống sau lưng, đã bạc trắng, hẳn đã có tuổi.
Nhìn thoáng qua, người đàn ông giống như một lão thợ săn đã có tuổi, nhưng thợ săn bình thường sẽ không đến nơi nguy hiểm này. Bên eo ông không phải là dao bổ củi, mà là một thanh trường kiếm tạo hình cổ xưa, không có hoa văn, bình thường vô kỳ. Trên người ông, thứ duy nhất đáng chú ý là bên hông đeo một miếng ngọc bội màu trắng, mặt trên khắc một thanh kiếm - thanh kiếm cắm trên đầu thành!
Dưới màn mưa, người đàn ông không để ý đến con thỏ rừng xuất hiện bất thình lình. Ông chắp tay sau lưng, đi đến trước khu rừng, đưa ngón tay khô khốc ra, vuốt ve vết cắt nhẫn như gương trên gốc cây. Sau đó, ông quay đầu nhìn về phía mặt đất phía sau, đó là vị trí Tả Lăng Tuyên đã đứng. Lúc phát lực, Tả Lăng Tuyền đã giam ra hai dấu chân trên mặt đất, lúc này đã đọng nước mưa.
"Lão Lục, nhìn ra gì chưa?”
Sơn lâm yên tĩnh, dường như chỉ có một người, nhưng khi âm thanh truyền đến, mới khiến người ta giật mình, phía trên còn có một người.
Trên bầu trời cao trăm trượng phía trên con suối, một người trẻ tuổi ăn mặc gần giống, ngồi nghiêng trên một thanh trường kiếm, trong tay cầm một bầu rượu màu vàng, có chút nhàm chán nhìn ngắm núi rừng xung quanh.
Lão già được gọi là Lão Lục, trông có vẻ hơi cổ hủ, ánh mắt tập trung vào khu rừng bị phá hủy, khàn khàn nói:
"Kiếm ý ngút trời, chim muông trong vòng mấy dặm cho đến giờ vẫn không dám kêu lên; nhìn vết kiếm, vết cắt nhẫn như gương, tụ lực vào một điểm không hề phân tán. Tuy rằng tu vi quá thấp, nhưng một kiếm này, cả đời ta cũng không đuổi kịp, ngươi có lẽ cũng vậy."
Nghe vậy, người trẻ tuổi ngự kiếm chậm rãi hạ xuống, dừng lại bên cạnh Lão Lục, liếc mắt nhìn rãnh sâu dài mười trượng trong khu rừng, cười nhạo nói:
"Lão Lục, ngươi đừng nói đùa, một kiếm chém ra cũng chỉ chém ngã mấy cái cây mà thôi, cũng đáng để ngươi khen ngợi như vậy sao?”
Lão Lục giơ tay lên, chỉ vào khu rừng bên cạnh:
"Ngươi đừng dùng tu vi Linh Cốc, chém một kiếm về phía đó, nếu có được trình độ của một kiếm này, ta sẽ tặng kiếm cho ngươi."
Kiếm khách bội kiếm, như người vợ cả, nào có đạo lý tặng người khác.
Người trẻ tuổi thấy Lão Lục nói vậy, sắc mặt mới nghiêm túc hơn một chút. Hắn ta tiến lại gân, cẩn thận quan sát, rồi gật đầu nói:
"Hình như có chút hoả hầu, đây là kiếm pháp gì?" Ánh mắt Lão Lục trịnh trọng:
"Kiếm Nhất!"
Biểu cảm người trẻ tuổi cứng do vẻ mặt như muốn nói 'ông đang đùa tôi a
"Cùng cảnh giới một kiếm phá vạn pháp, mới có thể xưng là 'Kiếm Nhất. Kiếm Hoàng thành của ta kiếm tiên như mây, thiên tài tự mình lĩnh ngộ 'Kiếm Nhất' cũng là ngàn năm khó gặp; hơn nữa 'Kiếm Nhất' xuất ra tất nhiên thiên địa biến sắc, thứ này chỉ chém ngã mấy cái cây, đã xứng đáng được gọi là 'Kiếm Nhất?"
Lão Lục liếc xéo người trẻ tuổi: "Cửu minh bát tôn chủ, Trung Châu thập kiếm hoàng, có ai sinh ra đã có thể khí động cửu tiêu? Kiếm khách như chúng ta, đều là từ việc chém cây cột mà leo lên; một kiếm này tuy rằng tu vi quá thấp, nhưng uy lực của nó, cùng cảnh giới không ai địch nổi, chỉ cần trăm năm mài giũa, trở thành một phương tôn chủ cũng không phải là không thể, ta luyện kiếm cả đời, không thể nhìn nhầm được."
Người trẻ tuổi bán tín bán nghi, thấy Lão Lục khẳng định như vậy, hắn cũng chỉ có thể thuận theo lời nói:
"Nơi này chính là địa bàn của Nam phương cửu tông, nếu Lão Lục ngươi nói là thật, trăm năm sau, trong Cửu tông xuất hiện một người dùng kiếm lợi hại hơn Kiếm Hoàng thành của chúng ta, chẳng phải chúng ta sẽ trở thành trò cười sao?"
"Người này e rằng tuổi còn chưa đến ba mươi, đã có thể sử dụng 'Kiếm Nhất, ngộ tính quả thực hiếm thấy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày sau khi đã trưởng thành, áp chế Kiếm Hoàng thành của chúng ta mấy trăm năm cũng không phải là không thể."
"Vậy phải làm sao bây giờ, tìm ra giết đi để trừ hậu hoạn?"
Nghe vậy, Lão Lục nhíu mày, trong mắt mang theo vẻ khinh thường:
"Giãm chết thiên tài còn trong trứng nước thêm nữa, cũng không thay đổi được sự thật là kẻ yếu; muốn tiến thêm một bước trên con đường trăm thước, chỉ có thể vung kiếm về phía kẻ mạnh hơn. Loại ý nghĩ này của ngươi, chính là tâm thuật bất chính, tâm bất chính thì đạo bất kiên, cả đời đừng mong có thành tựu lớn."
Người trẻ tuổi cười khẽ: "Nói đùa một chút thôi mà, một đứa nhóc Linh Cốc cảnh cũng chưa tới, bảo ta ra tay ta cũng ngại mất mặt. Vậy ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?"
Lão Lục trầm ngâm một lát: "Nơi này nằm ở phía nam hoang sơn, quá heo lánh, ta cũng phải tiện đường đến Kinh Lộ đài, phát hiện xung quanh yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị, mới tìm được vết kiếm này. Nơi hoang vu này, nếu cứ mặc kệ hắn tự sinh tự diệt, rất có thể sẽ lãng phí thiên phú hoặc chết yểu."
"Lão Lục, ý ngươi là muốn tìm ra người này, truyền thừa y bát?"
"Tuổi còn trẻ đã lĩnh ngộ được 'Kiếm Nhất, làm sư phụ của ta còn được, ta không dạy nổi. Tìm ra, chỉ là sợ danh kiếm bị vùi dập mà thôi."
Người trẻ tuổi khẽ gật đầu, nhìn về phía núi rừng xung quanh: "Nơi này tuy hẻo lánh, nhưng người ngoài cũng không ít, ta thấy tiểu môn phái trên kia cũng có mấy ngàn người, một lão tổ tiên môn bất minh như ngươi, tự tiện chạy đến hỏi han, ta đoán chừng sẽ dọa người ta chết khiếp. Hơn nữa, nếu Kinh Lộ đài biết được, chúng ta ở hậu hoa viên nhà hắn, quang minh chính đại đào móc người, cũng không hay lắm."
"Làm việc kín đáo một chút là được. Nhìn kích thước và độ sâu của dấu chân, người này hẳn là nam giới; nhìn lực sát thương, ít nhất cũng phải Luyện Khí tầng tám; chân khí còn sót lại, ngũ hành thuộc mộc. Người thỏa mãn ba điểm này, ở nơi nhỏ này hẳn là rất dễ tìm. Ngươi đi đến Kinh Lộ đài trước đi, ta ở lại thêm hai ngày, tìm được người rồi sẽ qua đó."
Người trẻ tuổi thở dài: "Cũng được, thật sự mang người ta về, ta ngược lại muốn xem xem là thiên tài như thế nào, lại đáng để Lão Lục ngươi khen ngợi như vậy, thậm chí ngay cả ta cũng bỏ lại không quản."
Nói xong, người trẻ tuổi ngự kiếm bay lên không trung, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tâm mắt.
Lão Lục liếc nhìn xung quanh, xoay người bước đi về hướng Tê Hoàng Cốc...