Tiên Tử Rất Hung! (Dịch)

Chương 59 - Chương 59: Gặp Gỡ Là Do Duyên Phận

Chương 59: Gặp gỡ là do duyên phận Chương 59: Gặp gỡ là do duyên phậnChương 59: Gặp gỡ là do duyên phận

"Hai vị công tử đi thong thả, khi khác lại ghé chơi!"

Không lâu sau, Tả Lăng Tuyền bước ra khỏi đại môn Tiên Tri Trai, bà chủ tiệm đứng trước cửa tươi cười tiễn khách. Đống đồ mua quá nhiều, không thể nào cầm hết nên đã có tiểu nhị đưa về Tả phủ.

Tả Vân Đình ra ngoài một chuyến, vét được kha khá "dầu mỡ', khóe miệng sắp kéo đến tận mang tai, không biết từ đâu móc ra một cây quạt xếp phe phẩy, cười tủm tỉm nói:

"Lăng Tuyền, đệ còn muốn mua gì nữa không? Ta dẫn đệ đi."

Tả Lăng Tuyền đã mua đủ đồ, không muốn bị coi như con dê béo mà mổ xẻ nữa, đảo mắt nhìn xung quanh tìm chỗ ngồi: "Ngũ ca uống rượu không?"

"Nói nhảm, không uống rượu thì gọi gì là nam nhân, đi, đi đâu?"

Tả Lăng Tuyền đảo mắt nhìn, Hạnh Hoa nhai cách Lâm Hà phường không xa, xoay người đi về hướng Lâm Hà phường.

Tả Vân Đình tuy có chút lười biếng, nhưng không phải kẻ ngốc. Ngày tuyển phò mã, hắn đã biết Tả Lăng Tuyền quen biết một nữ tử bán rượu ở Lâm Hà phường. Cha hắn còn phái người đi dọn đường ở cả hai giới hắc bạch của Lâm Hà phường, tránh cho nữ tử kia gặp chuyện, chọc giận Tả Lăng Tuyền vốn tính tình cứng rắn.

Bởi vậy, Tả Vân Đình biết rõ Tả Lăng Tuyên muốn đi đâu, chỉ là không vạch trần mà thôi.

Hai huynh đệ đi trên đường khoảng hai khắc đồng hồ rồi tiến vào cổng phường Lâm Hà.

Tả Vân Đình, con trai trưởng của vị tam phẩm thị lang, ở Kinh thành được xem là công tử dòng dõi danh giá, ngày thường sẽ không đến những nơi phức tạp như Lâm Hà, lúc này đi dạo một vòng, ngược lại thấy khá thú vị.

Tả Lăng Tuyền thong thả bước vào, đi đến bờ Lâm Hà, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thang Tĩnh Nhu đang bận rộn trong tửu quán. Chỉ là hắn còn chưa kịp đi đến gần, Tả Vân Đình bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên:

"Ô hôI Lăng Tuyền, đệ nhìn tên giang hồ kia kìa, cưỡi con lừa, tạo hình này thật hiếm thấy."

Tả Lăng Tuyền thuận theo hướng quạt xếp chỉ, quả nhiên nhìn thấy trên bờ Lâm Hà có một người đầu đội nón lá, bên hông đeo bội kiếm, tay trái đặt sau lưng, tay phải dắt một con lừa đen, đang nhìn ngắm cảnh sắc hai bên bờ sông.

Lâm Hà phường là nơi phức tạp, đủ loại người đều có, giang hồ nhân sĩ không ít, cách ăn mặc này quá đỗi bình thường, lúc nấy Tả Lăng Tuyền thật sự không chú ý tới.

Hai bên cách nhau không xa, Tả Vân Đình vừa lên tiếng, vị giang hồ kia dường như nghe thấy, liền quay đầu nhìn sang.

Lời nói khinh thường lúc nãy của Tả Vân Đình có chút bất lịch sự, Tả Lăng Tuyền thấy vậy liền chắp tay nói:

"Vừa rồi lỡ lời mạo phạm, mong ngài lượng thứ."

Tả Vân Đình xuất thân từ gia đình quan lại, tự nhiên hiểu lễ nghĩa, lúc nãy chỉ là cho rằng đối phương không nghe thấy mà thôi, lúc này thấy vậy cũng chắp tay nói:

"Đắc tội, đắc tội, các hạ vừa nhìn đã biết là cao nhân, ta cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi."

Vị giang hồ kia mặc áo vải màu xám, thoạt nhìn có vẻ già nua, ông ta nhìn Tả Lăng Tuyền một cái, giọng khàn khàn nói:

"Gặp gỡ chính là duyên phận, giang hồ rộng lớn, không so đo những chuyện này."

Tả Lăng Tuyền cười sảng khoái, chắp tay thi lễ, xoay người bước vào tửu quán.

Chỉ là Tả Vân Đình bên cạnh, trời sinh hướng ngoại, lại quen bắt chuyện, thật sự cảm thấy hứng thú với con lừa kia, bèn đi đến gần, hiếu kỳ đánh giá:

"Lão trượng, ông hành tẩu giang hồ mà cưỡi lừa, thật sự chạy nhanh được sao?"

Vị giang hồ kia cười cười: "Đường còn dài, sớm muộn gì cũng có lúc dừng lại, nhanh hay chậm, cũng chẳng khác biệt là bao.”

Tả Vân Đình suy nghĩ một chút, cảm thấy đây là lời nói nhảm nhí, lắc đầu nói:

"Sao có thể giống nhau được? Đi nhanh đương nhiên là chạy xa hơn, nếu không thì bỏ ra số tiền lớn nuôi ngựa để làm gì? Đều nuôi lừa hết rồi."

Tả Lăng Tuyền đứng trước cửa tửu quán, thấy hai người này trò chuyện cũng khá thú vị, bèn lên tiếng:

"Các hạ có muốn vào trong ngồi xuống nói chuyện không? Ta mời khách, coi như là tạ lỗi vì lời nói lúc nấy."

Vị giang hồ kia có lẽ đang rảnh rỗi, không từ chối, để con lừa ở lại chỗ cũ, cùng Tả Vân Đình bước vào tửu quán.

Thang Tĩnh Nhu nhìn thấy Tả Lăng Tuyền đến, vẻ mặt có chút kỳ quái, lặng lẽ đi đến, kéo kéo tay áo Tả Lăng Tuyền.

Tả Lăng Tuyền thấy vậy, liền đi theo Thang Tĩnh Nhu đến sau tấm rèm vải bên trong tửu quán, khó hiểu hỏi:

"Thang tỷ, sao vậy?"

Thang Tĩnh Nhu nhíu mày, ánh mắt ra hiệu về phía bên ngoài:

"Tiểu Tả, lão già vừa rồi, kỳ quái lắm. Sáng sớm cưỡi lừa chạy đến đây, ngồi trong tửu quán uống rượu, thi thoảng lại liếc mắt nhìn ta một cái..."

Tả Lăng Tuyền khẽ giật mình, hắn không cảm thấy vị giang hồ kia giống lão già nghiện ngập, nhíu mày hỏi:

"Ánh mắt không đứng đắn?"

"Cũng không phải, lời nói cử chỉ đều rất đàng hoàng, giống như đệ vậy, nhưng ánh mắt không được dịu dàng như đệ, cảm giác rất đáng sợ. Vất vả lắm mới tiễn ông ta đi, đệ lại gọi ông ta vào... Thôi bỏ đi, khách đến là khách, đệ chú ý một chút là được.”

Tả Lăng Tuyền khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa, móc từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Thang Tĩnh Nhu, rồi vén rèm bước ra ngoài.

Thang Tĩnh Nhu đang suy nghĩ, theo bản năng đưa tay nhận lấy. Đợi đến khi Tả Lăng Tuyền đi rồi, nàng mới phản ứng lại, cúi đầu nhìn, thì ra là một hộp son phấn được trang trí tỉnh xảo.

?I

Ánh mắt Thang Tĩnh Nhu ngưng tụ, những suy nghĩ miên man trong nháy mắt tan biến. Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nhìn thấy Tả Lăng Tuyền đã đi ra ngoài, lại vội vàng dừng lại. Có chút ngượng ngùng, nàng dậm chân, cũng không biết đang nghĩ đến điều gì...

Bên bờ Lâm Hà tiểu nhai, hương rượu nồng nàn, tiếng huyên náo của chốn phồn hoa không dứt bên tai.

Bên cạnh chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, vị giang hồ kia tháo nón lá đặt lên bàn, lộ ra mái tóc dài hoa râm được búi gọn gàng. Dù trông có vẻ già nua, nhưng đôi mắt phượng hẹp dài với đuôi mắt đã điểm nếp nhăn lại sâu thẳm và trong veo như hồ nước lạnh dưới ánh trăng, vừa nhìn đã biết là người đã trải qua nhiều sóng gió.

Tả Lăng Tuyền từ sau tấm rèm bước ra, đặt ấm trà đã pha sẵn lên bàn, ngồi xuống đối diện, mỉm cười hỏi:

"Không biết xưng hô với hạ như thế nào?"

Vị giang hồ kia thần sắc bình tĩnh, khàn giọng đáp:

"Gọi ta là Lão Lục là được. Hai vị tiểu hữu, xưng hô thế nào?"

Tả Vân Đình ngồi giữa hai người, có lẽ bị hương rượu khơi dậy cơn thèm, cầm ấm trà rót cho mỗi người một chén, cười nói:

"Ta là Tả Vân Đình, đây là đệ đệ của ta, Lăng Tuyền, ở Kinh thành được xưng là Ta thị song hùng'. Nhìn cách ăn mặc của Lục lão, hình như không phải người ở đây, mới đến Kinh thành?"

Tả Lăng Tuyền nghe Tả Vân Đình nói, trong lòng cũng có chút để ý, ngẩng mắt quan sát thần sắc đối phương.

Đáng tiếc, trên mặt Lục lão không hề có chút biểu cảm nào, vẫn luôn giữ nụ cười nhàn nhạt, nhấp một ngụm trà rồi mới nói: "Ta từ nơi khác đến, sáng nay vừa tới."

Đại Đan triều rất khép kín, chỉ có một cửa khẩu ở phía Bắc, cho nên "nơi khác" trong Đại Đan triều thường là chỉ phương Bắc.

Tả Vân Đình bưng chén trà, có chút hiếu kỳ hỏi:

"Bắc Nhai quận?"

“Còn xa hơn nữa."

Tả Lăng Tuyền nghe vậy trong lòng có chút bất ngờ, từ Bắc Nhai quận đi về phía Bắc, chính là vùng đất hoang vu.

Đại Đan triều tuy khép kín nhưng tự cung tự cấp, người ngoài đến chỉ có một số ít thương nhân, một vị giang hồ từ quan ngoại chạy đến Kinh thành, thật sự hiếm thấy.

Tả Lăng Tuyền âm thầm suy nghĩ, hỏi:

"Lục lão là người tu hành?”

Lão Lục lắc lắc chén trà, nhìn Tả Lăng Tuyền:

"Tiểu hữu cảm thấy ta có vẻ giống sao?"

Tả Lăng Tuyền suy nghĩ một chút. Người tu hành thường xuyên tu thân dưỡng tính, chỉ cần có chút tu vi, nhìn qua cũng sẽ khác biệt, chủ yếu thể hiện ở tinh khí thần. Ví dụ trực quan nhất chính là Ngô Thanh Uyển, cùng thế hệ với mẫu thân Khương Di, nhưng nhìn qua còn trẻ trung hơn cả thiếu nữ tuổi cập kê.

Mà lão bá trước mặt, già nua như thể sắp xuống mồ, thật sự không có dáng vẻ của người tu hành. Cho dù thật sự là người tu hành, phỏng chừng tu vi cũng không cao, lại sắp hết thọ nguyên...

Tả Lăng Tuyền nghĩ như vậy, còn chưa kịp trả lời, Tả Vân Đình bên cạnh đã cười ha hả lên tiếng trước:

"Giống, nhìn cách ăn mặc của Lục lão, vừa nhìn đã biết là cao thủ ẩn mình. Ừm... trong số những người tu hành, hẳn là nên gọi là tiên môn lão quái' 'tiên gia lão tổ, ta từng nghe tiên sinh kể chuyện nói vậy. Nếu là giang hồ chân chính, ai lại dắt lừa đi khắp nơi, chỉ có cao nhân mới làm ra loại chuyện mượn danh tiếng này thôi, đúng không Lục lão? Ha ha ha..."

Nói xong, còn vươn tay vỗ mạnh vào vai Lão Lục một cái...
Bình Luận (0)
Comment