Chương 68: Nỗi lo của Tông môn
Chương 68: Nỗi lo của Tông mônChương 68: Nỗi lo của Tông môn
Đi thăm hỏi họ hàng xong thì trời đã tối.
Sáng nay, Tả Lăng Tuyền cùng ngũ ca ra ngoài, nhưng đi được nửa đường thì không thấy người đâu. Hắn lo lắng cho an nguy của huynh trưởng. Tìm kiếm cả buổi trời không thấy, hắn đành phải quay về Tả phủ báo cho tam thúc.
Tam thúc Tả Hàn Trù rất hiểu con trai mình, nghe tin thì chẳng hề lo lắng, chỉ dặn dò quản gia một tiếng. Chưa đầy hai khắc sau, quản gia đã tìm được tung tích, nói là ngũ công tử đang ở thanh lâu uống rượu không chịu về.
Tả Lăng Tuyền nghe vậy liên yên tâm, không nán lại lâu, mang theo đồ đạc đã mua, phi ngựa ra khỏi thành ngay trong đêm, trở về Tê Hoàng Cốc.
Tê Hoàng Cốc có giới luật phòng chuyên quản thúc đệ tử tu hành, kỷ luật rất nghiêm khắc. Đến tối, cả sơn cốc không một tiếng động, cho dù không ngủ cũng chỉ có thể ở trong phòng, không được phép đến chỗ người khác.
Tả Lăng Tuyền đi qua con đường vắng lặng trong cốc, trở về trúc lâm bên ngoài thác nước.
Trong cốc, trăng sáng sao thưa. Giữa con đường mòn trong rừng trúc, muôn vàn lá trúc xào xạc, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng các sư tỷ thì thâm trong nhà trúc. Chắc là có người không ngủ được, rúc trong chăn mà tán gau.
Tả Lăng Tuyền bước chân rất nhẹ, đặt hơn mười hộp son phấn ở cửa tiểu viện của Tiểu Hoa sư tỷ, rôi đi ve phía hồ nước lạnh dưới thác.
Ngước mắt nhìn lên, phía trên vách đá không có đèn đuốc, nhưng xuyên qua ánh trăng, có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo đang ngồi xếp bằng trên thạch đài.
Tả Lăng Tuyền cầm trong tay chiếc hộp gỗ đựng váy ngắn, muốn lên tiếng chào hỏi, nhưng sợ đánh thức các sư tỷ muội đang ngủ.
May mà Ngô Thanh Uyển cảm giác nhạy bén, khi Tả Lăng Tuyền bước vào vách đá, nàng đã nghe thấy tiếng bước chân, liền đưa tay lên vẫy vẫy.
Tả Lăng Tuyền thấy vậy, liền bước lên bậc thang đá quanh co, rất nhanh đã đến đỉnh vách đá.
Dưới ánh trăng bạc, Ngô Thanh Uyển đứng dậy từ thạch đài, nhìn thấy chiếc hộp gỗ tinh xảo trong tay Tả Lăng Tuyền, nàng khựng lại một chút, ôn nhu hỏi:
"Còn mua đồ cho ta sao?"
Tả Lăng Tuyển đưa hộp gỗ cho Ngô Thanh Uyển: "Lần trước vô ý làm rách váy của Ngô tiền bối, hôm nay mua son phấn cho các sư tỷ, tiện tay mua cho người một cái."
"Thật chu đáo." Ngô Thanh Uyển từ nhỏ đã tu hành, không câu nệ tiểu tiết như nữ tử thế tục, nàng thoải mái nhận lấy, cũng không mở ra xem, cầm vào trong nhà gỗ đặt xuống, sau đó bưng một cái khay đi ra.
Trên khay bày một dãy ngân châm, còn có mấy cái lọ thuốc không rõ tên, hiển nhiên là đã chuẩn bị từ trước. "Lăng Tuyền, theo ta, ta thử châm cứu cho ngươi."
Ngô Thanh Uyển bưng khay, men theo bãi đá bằng phẳng đi về phía sau thác nước.
Tả Lăng Tuyền biết phía sau thác nước có một thủy liêm động, nơi Ngô Thanh Uyển thường ngày tu luyện, nhưng hắn chưa từng vào đó. Lúc này đi theo sau lưng nàng, cùng Ngô Thanh Uyển đi vào phía sau dòng thác âm ầm, hiện ra trước mắt là một thạch thất rộng lớn.
Thạch thất rộng ba trượng, sạch sẽ tinh tươm, phía trên khảm một viên minh châu không rõ tên làm nguồn sáng.
Trên tường treo mấy bức tranh chân dung của các lão giả, nhìn dòng lạc khoản thì có vẻ là các đời cốc chủ của Tê Hoàng Cốc, trong đó có một bức là của Nhạc Bình Dương, nhìn từ bức tranh chỉ là một nam tử trung niên rất đỗi bình thường.
Tả Lăng Tuyền liếc mắt nhìn bức tranh, thuận miệng hỏi: "Ngô tiền bối, Quốc sư đại nhân ở đâu, sao ta chưa từng gặp qua?”
Giữa thạch thất là một chiếc giường bạch ngọc, Ngô Thanh Uyển ngồi bên cạnh đang sắp xếp dụng cụ, nghe vậy động tác khựng lại, do dự một chút mới trả lời: 'Quốc sư đại nhân..."
"Đang bế quan, người tu hành đến Linh Cốc có thể không cần ăn uống, tu vi càng cao thì thời gian bế quan càng dài, mấy năm không ra ngoài là chuyện thường. Ngươi lại đây nằm xuống đi."
Tả Lăng Tuyền suy tư gật đầu, không hỏi kỹ, đi đến bên cạnh giường bạch ngọc, đưa tay sờ thử. Ngọc thạch chất liệu cứng rắn, sờ vào mát lạnh chứ không lạnh buốt, cũng không rõ là chất liệu gì.
Ngô Thanh Uyển mặc váy dài màu vàng nhạt, ngôi bên mép giường đá chuẩn bị ngân châm, nhìn từ bên cạnh giống như một nữ y tá thành thục.
Tuy là nam nữ ở chung một phòng, nhưng Tả Lăng Tuyền cũng không có tâm tư gì khác thường, cởi áo ngoài, nằm úp sấp ngay ngắn chờ đợi.
Ngô Thanh Uyển chuẩn bị ngân châm xong, lấy lọ sứ nhỏ trong khay, chấm thuốc nước vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng bôi lên huyệt vị trên lưng Tả Lăng Tuyền. Tả Lăng Tuyên nằm úp sấp giữa giường đá, Ngô Thanh Uyển chỉ có thể hơi cúi người, mái tóc dài như mây từ vai buông xuống, quét qua quét lại trên tấm lưng rộng rãi, mang theo hương thơm thoang thoảng.
Tả Lăng Tuyền nằm im, không nghĩ ngợi gì, chỉ cảm thấy Ngô tiền bối thật dịu dàng chu đáo. Chưa kịp cảm ơn Ngô Thanh Uyển, hắn đã cảm thấy một cơn đau nhói từ lưng.
"Hít... Tả Lăng Tuyên đột nhiên nắm chặt hai tay, mặt mày trắng bệch, cố nén đau đớn mới không kêu thành tiếng.
Ngô Thanh Uyển tay trái ấn lên vai Tả Lăng Tuyên, không cho hắn động đậy, tay phải chậm rãi xoay ngân châm, còn cố ý hỏi:
"Hơi đau hả? Có muốn rút ra một chút không?"
Tả Lăng Tuyền mồ hôi hột lớn như hạt đậu lăn dài trên trán, nghiến răng nói:
"Ừm... Vẫn ổn."
Ngô Thanh Uyển nhướng mày, biết Tả Lăng Tuyền đang cố chịu đựng, ôn nhu nói: "Chịu khó một chút, mới chỉ là bắt đầu thôi, còn đau hơn ở phía sau."
Tả Lăng Tuyền đau đến mức lưng gần như mất đi tri giác, sắc mặt càng thêm trắng bệch, không nói gì nữa.
Ngô Thanh Uyển hiếm khi thấy Tả Lăng Tuyền phải chịu thua, nàng bật cười, cũng không hù dọa hắn nữa, hỏi:
"Trêu ngươi thôi. Cảm thấy thế nào?"
"Đau thấu tim gan, không còn cảm giác gì khác."
Ngô Thanh Uyển khẽ gật đầu, rút ngân châm ra:
"Ngươi đứng dậy vận công thử xem."
Tả Lăng Tuyên đứng dậy ngồi xếp bằng, nhắm mắt làm theo lộ tuyến ghi chép trong "Dưỡng Khí Quyết", khí tụ đan điền, tập trung cảm nhận linh khí hư vô mờ mịt giữa trời đất.
Trong thạch thất, không khí lại trở nên yên tĩnh.
Ngô Thanh Uyển ngồi bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi một lát. Ánh mắt nàng từ khuôn mặt tuấn tú của Tả Lăng Tuyền, di chuyển đến bức tranh chân dung trên thạch bích, trong đáy mắt lộ ra một tia lo lắng khó phát hiện.
Bức tranh chân dung trên tường, chính là Quốc sư Nhạc Bình Dương, cũng là sư phụ của Ngô Thanh Uyển, là trụ cột của toàn bộ Tê Hoàng Cốc.
Vừa rồi Tả Lăng Tuyên hỏi đến Quốc sư, Ngô Thanh Uyển tinh tế, làm sao không nhận ra được chút 'suy tư' trong thần sắc của Tả Lăng Tuyền.
Ngô Thanh Uyển coi Khương Di như con gái, Khương Di cũng từng nhiều lần hỏi tình hình của Quốc sư, nhưng nàng thật sự không dám nói. Bởi vì Quốc sư quả thực đã xảy ra sai sót trong quá trình tu luyện, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh trong mật thất. Nàng phải dựa vào Bạch Ngọc Châu tích góp được từ việc tiết kiệm chỉ tiêu, cùng với các loại thiên tài địa bảo, mới có thể duy trì được thể phách của Quốc sư. Còn khi nào Quốc sư tỉnh lại thì không ai biết được.
Tê Hoàng Cốc tuy không phải là đại tông môn, nhưng xung quanh luôn đầy rẫy những kẻ tham lam đang rình rập. Chưa nói đến Phù Cơ sơn, vô số tán tu trên thiên hạ, không ai là không thèm muốn những của cải và linh khí dồi dào của tiểu vương triều, và cả những bảo địa phong thủy linh khí dồi dào như Tê Hoàng Cốc.
Nếu để bên ngoài biết được Tê Hoàng Cốc không còn như xưa, cho dù Khương Di xuất thân từ Tê Hoàng Cốc, nắm giữ Đại Đan triều, cũng không thể nào bảo vệ được Tê Hoàng Cốc. Bởi vì triêu đình không thể nào nuôi dưỡng một kẻ vô dụng đã mất đi chiến lực, hàng năm có nhiều tiền hương hỏa như vậy, đều là lấy từ thuế má của bách tính, không phải cho không. Nếu Khương Di biết được mà còn cố ý thiên vị Tê Hoàng Cốc, thì e rằng chính nàng ta cũng sẽ bị liên lụy mà thất thế.
Hiện tại, Ngô Thanh Uyển chỉ có thể hy vọng sư phụ đột nhiên tỉnh lại, hoặc là xuất hiện thêm một người có thể độc đương.
Nếu không, bao gồm cả nàng ta, năm vị trưởng phòng, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp hai trăm năm bị người khác cướp đi, bọn họ cũng từ trưởng lão của một tông môn, biến thành kẻ ngoại lai phải sống nương tựa người khác.
Ngô Thanh Uyển từ nhỏ đã lớn lên ở Tê Hoàng Cốc, làm sao có thể chịu đựng được... ...
Thần du vạn dặm, thời gian trôi qua bao lâu không biết.
Tả Lăng Tuyên mở mắt, có chút chán nản lắc đầu:
"Vẫn không có cảm giác gì."
"Haiz..."
Ngô Thanh Uyển cũng không biết nói gì, nàng đã hết cách, nhưng cũng không muốn để Tả Lăng Tuyên mất đi tự tin. Suy nghĩ một chút, nàng mỉm cười nói:
"Không sao, cũng không phải lần đầu tiên, về nghỉ ngơi đi, ta sẽ nghĩ cách khác."
"Vâng, Ngô tiên bối cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Tả Lăng Tuyền mặc áo ngoài vào, chắp tay chào tạm biệt Ngô Thanh Uyển rồi rời đi.
Ngô Thanh Uyển một mình ngồi trong thạch thất một lúc, trên khuôn mặt ôn nhu hiện lên vẻ u sầu. Suy nghĩ miên man hồi lâu, nàng mới cất ngân châm dụng cụ, đứng dậy rời khỏi thạch thất, trở về nhà gỗ.
Nhà gỗ là nơi ở của Ngô Thanh Uyển, chỉ có một gian phòng, ngoài một chiếc án thư bày hộp kiếm, thì cách bài trí không khác gì khuê phòng của nữ tử bình thường.
Ngô Thanh Uyển đã luyện khí mười hai tầng, có thể không ngủ không nghỉ rất lâu, nhưng ngủ là cách dưỡng tinh tụ thần nhanh nhất, có thể ngủ thì không nên cố gắng thức. Nàng đóng cửa phòng, đi về phía giường gỗ bên trong khuê phòng, đi ngang qua bàn tròn, nhìn thấy chiếc hộp gỗ đặt trên đó.
Vừa rồi tâm trạng bất an, Ngô Thanh Uyển đã quên mất chuyện này. Nàng ngồi xuống trước bàn, mở chiếc hộp gỗ được làm rất tinh xảo ra...