Chương 1313: Huyết Mạch Quan Trọng
Chương 1313: Huyết Mạch Quan TrọngChương 1313: Huyết Mạch Quan Trọng
Bạch Mộ Hi khẽ nâng tay, một luồng đạo vận ngũ sắc như ẩn như hiện, nàng siết chặt tay, đạo vận liền biến mất, nhẹ giọng nói:
"Ta gặp chút bình cảnh, trong thời gian ngắn e là không thể tinh tiến thêm."
Vừa dứt lời, Bạch Mộ Hi đã tinh ý nhận ra tia vui mừng thoáng qua trong mắt Hứa Nguyên, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên một tia vui vẻ.
Trên đường đi nàng quả thực vẫn luôn tu luyện, nhưng thần sắc chán nản ngày càng tăng trên mặt Hứa Nguyên, nàng đều nhìn thấy rõ ràng.
Kể từ đêm hôm đó, mỗi lần Hứa Nguyên tìm đến nàng, những trò vui vẻ mới lạ nhưng không đi quá giới hạn kia đều khiến nàng có chút chấn động.
Nghĩ đến những đêm đó, làn da trắng như tuyết của nàng không khỏi ửng đỏ, nhưng rất nhanh đã bị Bạch Mộ Hi dùng công lực áp chế.
Nàng biết rõ sự thân mật với Hứa Nguyên vừa là ưu thế, nhưng cũng là nhược điểm của nàng. Dù sao thứ gì càng khó có được thì người ta mới càng thêm trân trọng.
Vì vậy, việc "bỏ mặc" Hứa Nguyên trong suốt chuyến đi đều là nàng cố ý.
Nhưng nàng vẫn luôn cẩn thận nắm giữ chừng mực, bởi vì Hứa Nguyên rất thông minh, phần lớn tâm tư của nàng đều bị hắn nhìn thấu.
Lần này sở dĩ thành công, phần lớn là bởi vì tu luyện là chính sự, cộng thêm sự nuông chiều của Hứa Nguyên và sự che chở của Nhiễm Thanh Mặc.
Khi hai nàng tu luyện, dù có chán đến đâu, Hứa Nguyên cũng chưa bao giờ quấy rầy, thậm chí còn cố ý giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân để tránh ảnh hưởng đến hai nàng.
Nghĩ đến đây, Bạch Mộ Hi không khỏi mềm lòng. Nàng đứng dậy khỏi bồ đoàn, bước đến bên cạnh Hứa Nguyên ngồi xuống, khẽ nghiêng đầu đến gần, vừa nhìn vào ống trúc vừa dịu dàng hỏi:
"Hắc Lân Vệ truyền tin gì vậy?"
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc Bạch Mộ Hi, Hứa Nguyên cũng không giấu diếm, đưa ống trúc cho nàng, nói:
"Là tin tức về Phượng gia." Bạch Mộ Hi liếc mắt nhìn qua, nhỏ giọng hỏi:
"Phượng gia ở Tức Phượng Sơn... là chỉ thứ sao?"
Cảm nhận được hơi thở ấm áp phả ra từ Bạch Mộ Hi, Hứa Nguyên theo bản năng muốn đưa tay ôm lấy eo nàng, nhưng liếc nhìn Tảng Băng Lớn một cái, hắn đành nhịn xuống, nói:
" Dòng chính Phượng gia đều ở tướng phủ, bên này tự nhiên đều là chỉ thứ."
Xem lướt qua, đôi mắt tinh xảo của Bạch Mộ Hi bỗng nhiên mở to:
"Tầm trưởng Hắc Lân Vệ ở phân bộ Tức Phượng Sơn mới chỉ là Tông Sư, mà chi thứ Phượng gia lại có cường giả Nguyên Sơ đỉnh phong sao?"
Nói xong, nàng có chút cổ quái nhìn Hứa Nguyên một cái.
Ánh mắt tựa hồ đang hỏi, có cường giả bực này ở chi thứ Phượng gia, vì sao tướng phủ không cho một chút coi trọng.
Hứa Nguyên nghĩ nghĩ, thấp giọng đáp:
"Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, Phượng gia năm đó là thế gia đứng thứ ba thiên hạ, chỉ thứ có một Nguyên Sơ đỉnh phong cũng không kỳ quái."
Bạch Mộ Hi nhíu mày, có chút cảnh giác hỏi:
"Nhưng như vậy sẽ không xảy ra vấn đề sao?"
"Xảy ra vấn đề gì?"
Hứa Nguyên mắt hàm ý cười: "Tạo phản ư? Chỉ một Nguyên Sơ đỉnh phong?"
Bạch Mộ Hi có một loại mẫn cảm trời sinh đối với quyền lực:
"Công tử, ý của ta là nếu người này đột phá Thuế Phàm, có thể noi theo Long gia hay không?”
Tiểu Bạch đã xem như thị thiếp của Hứa Nguyên, tuy rằng còn xa mới có tư cách tiến vào nội viện, nhưng một ít văn kiện cơ mật của tướng phủ, Hứa Nguyên cũng không có giấu nàng.
Cũng như những tàn đảng Long gia kia sẽ tụ tập đến xung quanh Long bà bà, nếu kẻ chỉ thứ đột phá Thuế Phàm, có thể trở thành Long bà bà thứ hai hay chăng?
Hứa Nguyên lắc đầu, giọng điệu không thèm để ý chút nào:
"Mộ Hi, ngươi phải thay đổi suy nghĩ của mình một chút, Đại Viêm khác với Địa Cung của các ngươi, không phải kẻ có năng lực chiếm được, mà là huyết mạch chí thượng." "Người nọ cũng có huyết mạch Phượng gia."
"Nhưng hắn là chỉ thứ, chi thứ và dòng chính sinh ra đã tồn tại khoảng cách tự nhiên, bọn họ sinh ra là thần tử, đến chết cũng chỉ có thể là thần tử"
".." Bạch Mộ Hi trâm mặc.
So với các lão thần Long gia, mức độ giám thị của tướng phủ đối với chỉ thứ Phượng gia gần như là không có.
Một là bởi vì bọn họ chung quy là thân nhân của mình, chính sách quá mức áp lực sẽ chọc ra một ít phiền toái không cần thiết.
Hai là bởi vì bọn họ chỉ là chỉ thứ.
Chỉ cần vị gia chủ Phượng Cửu Hiên này một ngày chưa chết, Phượng gia sẽ một mực ràng buộc với tướng phủ, những kẻ chỉ thứ này cho dù muốn tạo phản, lão thần Phượng gia căn bản cũng sẽ không để ý tới bọn họ.
Mà cho dù Phượng Cửu Hiên chết, chỉ cần Hứa Nguyên hoặc Hứa Trường Ca đổi thành họ Phượng, thậm chí Tứ muội kia đổi họ Phượng, quyền thừa kế Phượng gia cũng không có khả năng rơi vào trong tay chỉ thứ.
Đây là quy củ và lực ngưng tụ của thế gia ngàn năm cắm rễ trong huyết mạch.
Hứa Nguyên đưa tay lấy từ đầu ngón tay nàng ra một tấm bìa giấy, cong ngón tay búng một cái, cười nhẹ nói:
"Kỳ thật, so với lo lắng lão bất tử chi thứ kia đột phá Thuế Phàm, chẳng bằng lo lắng trong chi thứ Phượng gia mấy năm nay xuất hiện hai thiên tài, một kẻ mười tám tuổi đột phá Đại Tông Sư, một kẻ mười lăm tuổi dung thân tựa hồ còn lĩnh ngộ đạo uẩn, nếu ngày sau bọn chúng trưởng thành, có lẽ mới có thể uy hiếp đến ta."