Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1002 - Chương 1314: Có Người Tới

Chương 1314: Có Người Tới Chương 1314: Có Người TớiChương 1314: Có Người Tới

Nghe vậy, trong đôi mắt sáng của Bạch Mộ Hi trong nháy mắt hiện lên một tia sát ý.

Mà Nhiễm Thanh Mặc bên kia bỗng nhiên tán đi công pháp, mở mắt, không chớp mắt nhìn chăm chằm Hứa Nguyên.

Hai nàng đều không nói chuyện, nhưng lại giống như đều đã nói.

Bầu không khí có chút quỷ dị.

Sau một cái chớp mắt yên lặng, Hứa Nguyên có chút bất đắc dĩ trợn trắng mắt.

Sát khí của Bạch Mộ Hi, Hứa Nguyên đã sớm lĩnh giáo qua, há miệng là muốn trực tiếp bắt cóc Mộ Tri Huệ, nhưng sao Tảng Băng Lớn của hắn cũng biến thành thổ phỉ rồi?

Nhất định là Bạch Mộ Hi đã làm hư Tảng Băng Lớn của hắn.

Nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, Hứa Nguyên vừa cười vừa nói:

"Đừng khẩn trương như vậy, người bên chi thứ đa số đều là ngoại công ta thanh tẩy, tuy bởi vì các loại suy tính, phụ thân ta quả thật đã gạt chi thứ Phượng gia ra ngoài lề, nhưng bọn họ chung quy là người Phượng gia, chung quy là đứng về phía chúng ta, nếu như hai tên thiên tài chỉ thứ kia thật sự có thể quật khởi, đến lúc đó phân cho bọn chúng một ít quyền lực xứng đáng là được rồi."

Chỉ có người trẻ tuổi mới có thể một mực phản nghịch, người trưởng thành đều biết thỏa hiệp.

Bởi vì Phượng Cửu Hiên và Phượng Thiên Nhi, Phượng gia tự nhiên bị kéo vào trận doanh phủ tướng quốc, chỉ cần cao tầng tướng phủ không cổ hủ, không nắm chặt quyền lực không buông, thiên tài Phượng gia xuất hiện, ai sẽ nguyện ý mạo hiểm bị nghi ky đầu nhập vào nhà khác?

Nghe được Hứa Nguyên nói vậy, Nhiễm Thanh Mặc yên lặng nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện công pháp của nàng.

Bạch Mộ Hi thì nhỏ giọng đề nghị:

"Công tử, chuyến đi này của chúng ta đến Tức Phượng sơn mạch, có nên đi thử phẩm hạnh của hai tên thiên tài kia hay không?" Khóe mắt Hứa Nguyên thoáng giật.

Vì sao phải thử phẩm hạnh?

Đương nhiên là để xác định.

Người có thiên phú liền truy tìm nguồn gốc, người có thể làm việc cho ta thì giữ lại, kẻ không thể chính là tuyệt đối không thể giữ.

Hắn phát hiện ra trà xanh này càng ngày càng có phong cách của nhân vật phản diện.

Nhưng nghĩ lại, đề nghị của Bạch Mộ Hi cũng có mấy phần lý.

Dù sao Phượng gia hiện tại cơ bản xem như chỉ còn cái danh, ai biết chăng chi thứ bên kia bí mật tiến hành tuyên truyền chính trị như thế nào, có thể mang lòng oán hận đối với tướng phủ hay không?

Hơn nữa tính toán thời gian, thời điểm tướng phủ trong Thương Nguyên sụp đổ, tựa hồ vừa vặn trùng với lúc hai tên thiên tài kia trưởng thành.

Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Nghĩ vậy, Hứa Nguyên thoáng suy nghĩ một chút cũng liên gật đầu:

"Không cần thiết cố ý tiếp xúc, chuyện nên làm vẫn nên giao cho Hắc Lân Vệ đi làm, nhưng mà nếu như tình cờ gặp phải, vậy cũng không ngại thử một chút."

Hai ngày sau khi đi xe, cảnh sắc hoang dã dần dần lùi xa, thay vào đó là một dãy núi hùng vĩ kéo dài hơn ngàn dặm.

Đã đến Tổ địa Phượng gia, Tức Phượng Sơn.

Lần này đến, không phải là chính thức bái phỏng, cũng bởi vậy trước khi vào núi, ba người Hứa Nguyên trước tiên đã đem xe ngựa giấu kín ở trong một khu rừng, khởi động trận pháp đơn giản trên đó tiến hành che giấu, tránh cho yêu thú trong núi ăn mất ngựa.

Chuẩn bị xong xuôi, ba người liền che giấu khí tức tiến vào khu rừng trước mặt.

Tổ địa Phượng gia có hai nơi.

Một là ở trong đất Phượng gia, hơn ba trăm năm trước mới xây, còn một nơi khác thì ẩn giấu trong Tức Phượng sơn mạch này, chỉ có mỗi đời gia chủ mới biết được vị trí của nó.

Đương nhiên, lần này không cần Tảng Băng Lớn - Nhiễm Thanh Mặc sử dụng thuật truy tìm bảo vật, bởi vì Hứa Nguyên mang theo bản đồ tìm được trong nhà, dù sao hắn cũng coi như là đích tử chính hiệu của Phượng gia.

Tức Phượng sơn mạch là một vùng đất linh khí.

Quanh năm mây đỏ lượn lờ, tiên khí dạt dào, mỗi khi hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà nhuộm đỏ cả khu rừng, tựa như có phượng hoàng đáp xuống, tráng lệ hùng vĩ.

Mà sau khi màn đêm buông xuống, cả Tức Phượng sơn mạch sẽ bị một tâng sương mù dày đặc ngăn cách linh giác bao phủ, ngọn núi cao ngất ẩn mình trong đó, tựa như cự phượng chống trời đang nằm phục trên mặt đất.

Mặt trời mọc rồi lại lặn, ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Ba người Hứa Nguyên dựa vào tấm bản đồ thô sơ kia rốt cuộc cũng đến gần được chỗ tổ từ Phượng gia.

Lửa trại bập bùng xua tan sương trắng xung quanh, rừng rậm um tùm ẩn hiện trong màn đêm, Hứa Nguyên cùng Bạch Mộ Hi ngồi vây quanh đống lửa, động tác hắn quen thuộc loay hoay với các loại gia vị trong tay, nguyên liệu chính là 'sơn trân dã vị' săn được ban ngày.

Thịt được ướp kỹ càng, xiên vào que sắt, đặt trên đống lửa, mỡ thịt chảy xuống tí tách, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.

Trong tay xoay tròn gai sắt, Hứa Nguyên khẽ hỏi Tiểu Bạch:

" Hẳn Thanh Mặc là sắp trở về rồi phải không?"

Bạch Mộ Hi ngồi xếp bằng một bên, nhìn quét bốn phía, đáp:

"Sương mù dày đặc ngăn trở linh giác, ta vẫn chưa cảm nhận được hơi thở của Nhiễm tiểu thư."

Hứa Nguyên nghe vậy khẽ cười:

"Trễ thế này còn chưa về, xem ra hôm nay thu hoạch bội thu. Hôm qua là một viên nguyên tỉnh tàn phá và một bản công pháp hỏa hệ giáp cấp hạ đẳng, không biết hôm nay có thể tìm được gì đây."

Tuy rằng không cần Băng nhi đi tìm vị trí tổ từ, nhưng tổ địa Phượng gia rõ ràng còn cất giấu bảo vật khác của bậc tiền bối, nên Hứa Nguyên mới để Tâm Bảo Cơ ra ngoài thử vận may.

Nếu như tìm được, xem như vật quy nguyên chủ.

Hứa Nguyên đang nghĩ ngợi, Bạch Mộ Hi bỗng ngước mắt nhìn vê một hướng sâu trong rừng rậm, lên tiếng: "Công tử, hình như có người đến." Có người đến? Động tác trên tay Hứa Nguyên khựng lại, theo bản năng nhìn theo hướng Bạch Mộ Hi.
Bình Luận (0)
Comment