Chương 1324: Từ Chối Truyền Thừa
Chương 1324: Từ Chối Truyền ThừaChương 1324: Từ Chối Truyền Thừa
Liếc mắt nhìn hai nàng bên cạnh, Bạch Mộ Hi đã khẽ khom người hành lễ về phía linh bài, còn Nhiễm Thanh Mặc vẫn đứng ngơ ngác nhìn đông ngó tây.
Hứa Nguyên trừng mắt nhìn Tảng Băng Lớn, ấn đầu nàng ta xuống hành lễ:
"Trưởng bối ở đây, cung kính chút đi!"
Nhiễm Thanh Mặc ngoan ngoãn hành lễ, nhỏ giọng đáp:
"Š"
Sau một thoáng do dự, nàng ta lại nhỏ giọng giải thích:
"Hứa Nguyên, vừa rồi ta hình như nghe thấy có giọng nói hỏi ta có muốn tiếp nhận truyền thừa của hắn không."
Nghe vậy, Hứa Nguyên khẽ giật mình, lập tức liếc nhìn Tiểu Bạch bên cạnh.
Ánh mắt Bạch Mộ Hi lộ vẻ nghi hoặc, rõ ràng là nàng không nghe thấy gì.
Suy nghĩ một chút, Hứa Nguyên mỉm cười nói với Nhiễm Thanh Mặc:
"Đây là truyền thừa do tổ tiên thành Thánh của Phượng gia để lại, ngươi nghe thấy âm thanh, hẳn là có vị Thánh Nhân nào đó đã tọa hóa nhìn trúng ngươi."
Nhiễm Thanh Mặc chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi:
"Nhưng ta không có huyết mạch Phượng gia."
"Kẻ nào chưa kích hoạt sát trận mà vào được đây, đều được xem như người của Phượng gia."
"Công tử... Vậy còn ta?"
Bạch Mộ Hi đưa ngón tay thon dài chỉ vào mình.
Đây chính là truyền thừa Thánh Nhân, cơ duyên lớn như vậy...
Nghĩ đến đây, trong mắt đẹp của Bạch Mộ Hi ẩn chứa tia mong đợi.
Hứa Nguyên quay đầu lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới:
"Ngươi?"
"Ừm" "Chắc là bọn họ không vừa mắt ngươi."
Bạch Mộ Hi.
Công tử thiên vị thì thôi đi, đám người chết này cũng thiên vị nữa.
Liếc nhìn Tiểu Bạch đang bĩu môi tủi thân, Hứa Nguyên liền hướng ánh mắt về phía Nhiễm Thanh Mặc, trong mắt mang theo ý cười.
Đường đường là dòng chính mà hắn còn chưa nhận được truyền âm, kết quả Tảng Băng Lớn này lại nhận được trước.
Quả nhiên phúc duyên thâm hậu chính là khác biệt.
Nghĩ ngợi một chút, Hứa Nguyên nhẹ giọng giải thích:
"Ngươi dùng Ý Hồn liên kết với khối linh bài vừa rồi là được, nó sẽ kéo ngươi vào ảo cảnh."
Nghe vậy, Nhiễm Thanh Mặc vẫn đứng im bất động, ánh mắt có chút do dự.
Hai người nhìn nhau, mọi chuyện đều rõ ràng.
Sư phụ của Tảng Băng Lớn này là một vị Thánh Nhân, đã có Thánh Nhân sống dạy bảo, cần gì phải tiếp nhận truyền thừa của một Thánh Nhân đã chết?
Hứa Nguyên khế cười, thấp giọng nói:
"Truyền thừa từ đường vốn là chuyện hai bên cùng lựa chọn, nếu ngươi không muốn thì thôi vậy.'
Nhiễm Thanh Mặc gật gật đầu, cung kính hành lễ thật sâu trước linh bài thứ sáu từ dưới lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, hình như đang nói gì đó.
Sau một khắc yên lặng, Hứa Nguyên bỗng nhận được lời mời, hơn nữa còn không chỉ một người.
Ước chừng bảy, tám đạo âm thanh đồng thời vang lên bên tai hắn.
Tuy phúc duyên của hắn mỏng, nhưng dù sao cũng là dòng chính Phượng gia, lại còn là Tiên Thiên Đạo Thể.
Thế nhưng hắn đều từ chối từng người một.
Theo lời từ chối của hắn,
Trong linh đường vang lên những tiếng thở dài như có như không. Xem ra thời gian của những vị tổ tiên này cũng chẳng còn nhiều nữa.
Nhưng bọn họ cũng không ép buộc, hào quang trên linh bài như ánh mắt lóe lên rồi lại chìm vào yên tĩnh.
Đây là chuyện thường thấy trong tổ từ của Phượng gia.
Phần lớn tộc nhân Phượng gia có thể vào được đây đều không cần truyền thừa Thánh Nhân, còn những người cần thì căn bản không vào được.
Hồn ý mà tổ tiên Phượng gia để lại, phần lớn đều lặng lẽ tiêu tán trong dòng sông dài thời gian.
Nghĩ đến nha đầu Âm Dương Huyền Văn Thể bên ngoài, Hứa Nguyên suy tư một chút rồi lên tiếng:
"Các vị tổ tiên cứ chờ thêm một chút, có lẽ không lâu nữa sẽ có tộc nhân khác đến, tuy nàng ấy không phải dòng chính của ta, nhưng đến lúc đó mong các vị tổ tiên xem xét."
Dứt lời, không có linh bài nào đáp lại, truyên âm cũng phải hao phí hồn ý, linh đường rộng lớn chỉ có một trận âm phong lướt qua xem như ngầm đồng ý.
Làm xong việc này, Hứa Nguyên chậm rãi bước về phía bệ linh vị, vừa đi vừa thuận tay ngưng tụ ra một thanh chủy thủ huyết sắc.
Tức Phượng Sơn, mật thất Phượng gia, dùng máu tươi nhuộm đỏ linh bài thứ mười ba từ dưới lên trong từ đường là có thể mở ra mật đạo.
Đây là manh mối mà ngoại công hắn để lại.
Đi vòng ra sau linh bài, Hứa Nguyên giơ tay trái lên, tay phải cầm chủy thủ nhẹ nhàng rạch một đường trên lòng bàn tay.
Cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền đến tim, máu tươi đỏ thẫm từ đó tuôn ra, chảy dọc theo đường vân tay như dòng suối nhỏ.
"Tích."
Giọt máu tươi vừa rơi xuống linh bài liền biến mất không còn tăm hơi.
Ước chừng qua mười tức, linh bài thôn phệ đại lượng máu tươi bỗng nhiên tỏa ra một trận quang mang màu trắng, tựa như khởi động cơ quan nào đó, từng đạo trận văn màu trắng từ trên linh bài nhanh chóng lan tràn, như mạng nhện bao phủ khắp mỗi góc linh đường.
Chớp mắt, Cùng với một tiếng "Âm ầm' trầm trọng, một cánh cửa đá tại bên trái lối vào Linh đường chậm rãi mở ra, bên trong le lói ánh sáng mờ ảo.
Ý thức khôi phục, cảm giác lạnh lếo từ mặt đất lập tức truyền đến, chính phần lạnh lẽo này khiến Phượng Tiên Nho lập tức ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, hắn cắn chặt răng, không cam lòng giấy giụa bò dậy.
Vừa mới đứng dậy, thân thể liền loạng choạng.
Cảm nhận được sự khác thường, Phượng Tiên Nho vội vàng nội thị kinh mạch, lông mày hắn bất giác nhíu lại.
Toàn thân đau đớn nhưng không hề bị thương.
Nhận ra điểm này, Phượng Tiên Nho nắm chặt nắm đấm, nhìn chằm chằm vào nơi sâu trong hành lang.
Cảm giác nặng nề tràn ngập trong lòng hắn.
Nhưng thứ cảm xúc này không phải dành cho Hứa Trường Ca, mà là dành cho chính hắn.
Thiên tư ngút trời.
Đó là lời nhận xét của mọi người dành cho hắn từ nhỏ.