Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1013 - Chương 1325: Áp Lực Của Phượng Tiên Nho

Chương 1325: Áp Lực Của Phượng Tiên Nho Chương 1325: Áp Lực Của Phượng Tiên NhoChương 1325: Áp Lực Của Phượng Tiên Nho

Thuở bé, Phượng Tiên Nho nào hiểu ý nghĩa của nó, nhưng theo năm tháng, nhìn bạn bè đồng trang lứa bị kẹt lại trong tu luyện bởi những thứ hư vô mờ mịt, hắn mới dần thấu hiểu hai chữ "thiên tư”.

Nhưng thiên phú bẩm sinh ấy không khiến hắn tự đại, ngược lại khiến hắn cảm thấy áp lực nặng nề.

Sự ngưỡng mộ của bạn bè, kỳ vọng của trưởng bối, cùng với những lời tán dương tâng bốc hắn lên tận mây xanh khiến trong lòng hắn dần dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ.

Hắn sợ hãi khiến mọi người thất vọng, sợ hãi từ trên mây xanh rơi xuống, sợ hãi một ngày nào đó bản thân cũng gặp phải bình cảnh trong lời người ta nói.

Hắn không biết khi được khen, mình nên biểu hiện thế nào, không biết khi bị khiêu khích, một thiên tài chân chính nên phản ứng ra sao.

Hắn từng thử hỏi tỷ tỷ, người cũng được xem là thiên tài.

Nhưng nàng ấy căn bản chẳng hiểu hắn đang nói gì.

Vì vậy, hắn không dám để lộ cảm xúc thật của mình, chỉ có thể cố gắng bắt chước tỷ tỷ, trở thành "thiên tài" trong mắt mọi người.

Hắn cứ như vậy mà bắt chước theo hình mẫu thiên tài duy nhất bên cạnh.

Tỷ tỷ dịu dàng, vậy hắn cũng sẽ dịu dàng.

Tỷ tỷ đột phá mỗi cảnh giới lúc nào, hắn đều ghi nhớ rõ ràng, sau đó ép bản thân cũng phải làm được như vậy.

Nếu làm được như thế, hắn sẽ có thể tiếp tục sắm vai thiên tài trong mắt mọi người.

Những năm tháng ấy cứ thế trôi qua cho đến năm hắn mười tuổi.

Hôm ấy là một ngày bình thường như bao ngày khác, hắn thức dậy vào giờ Mão, dành một khắc để rửa mặt, sau đó đến núi Triêu Phượng, chuyên tâm tu luyện đến tận giờ Dậu.

Nhưng điều khác thường là,

Hôm ấy, trên núi Triêu Phượng, hắn gặp một người đàn ông trung niên.

Thu công lại, Phượng Tiên Nho vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người nọ.

Người nọ lặng lẽ đứng nhìn hắn, ánh mắt phẳng lặng, sâu trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa một tia thở dài.

Ánh mắt ấy khiến Phượng Tiên Nho có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến thân phận thiên tài của mình, hắn không nên so đo chuyện này, vì vậy liền mỉm cười chào hỏi đối phương.

Phượng Tiên Nho cho rằng mình đã làm rất tốt, nào ngờ người nọ nghe xong liền giơ chân đạp hắn từ trên đỉnh núi xuống.

Hắn không có bất kỳ khả năng phản kháng nào.

Nhưng Phượng Tiên Nho tin chắc người nọ sẽ cứu mình, bởi vì hắn nhìn thấy tộc huy của Phượng gia trên bộ bạch y người nọ đang mặc.

Người nọ là người của Phượng gia, mà hắn là thiên tài của Phượng gia, vậy nên người nọ chắc chắn sẽ cứu hắn.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên.

Thì chân hắn đã gãy.

Vách núi rất cao, tu vi của hắn căn bản không đủ để chống đỡ lực va chạm mạnh như vậy, thân thể trực tiếp bị rơi xuống, gấy gập thành hình chữ V.

Nhìn thân thể gãy gập đáng sợ và cảm nhận cơn đau thấu xương truyền đến, trong lòng Phượng Tiên Nho lần đầu tiên xuất hiện một cảm giác gọi là sợ hãi.

Nhưng một thiên tài thì không thể khóc lóc.

Vì vậy hắn cắn răng chịu đựng.

Hắn cố gắng ép buộc bản thân bình tĩnh lại để suy nghĩ nguyên nhân, nhưng hắn không tài nào hiểu nổi tại sao người nọ lại làm như vậy.

Rất nhanh sau đó, Phượng Tiên Nho nhận ra mình không còn thời gian để nghĩ đến những thứ này nữa.

Mặt trời dần ngả về tây, màn sương bao phủ núi Tức Phượng cũng lặng lẽ lan ra, tiếng thú gầm thỉnh thoảng lại vọng đến từ trong rừng cây.

Chất.

Trong đầu hắn bỗng hiện lên chữ "chết".

Nơi này quá hẻo lánh, sẽ chẳng có ai đến đây, mà mùi máu tươi trên người hắn chắc chắn sẽ thu hút yêu thú.

Cơ thể Phượng Tiên Nho bắt đầu run lên, nhưng hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn là thiên tài, nếu hắn mất tích lâu như vậy, tộc nhân chắc chắn sẽ phái người đến tìm.

Đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của hắn lúc này.

Nhưng khi màn đêm buông xuống, nghe thấy tiếng động mơ hồ phát ra từ trong bóng tối, Phượng Tiên Nho không thể kiềm chế nổi nữa.

Hắn thử kêu cứu vài tiếng, nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng gió rít.

Bởi vì chân đã gấy lìa, trong cơn hoảng loạn, hắn chỉ có thể dùng hai bàn tay nhỏ bé bám vào vách đá, cố gắng bò về phía nơi an toàn, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Hắn không hiểu mình đã chọc giận người nọ ở điểm nào.

Chỉ là một lời chào hỏi bình thường, vậy mà người nọ lại muốn giết hắn.

Tại sao?

Hắn không hiểu.

Trong tiếng xào xạc của rừng cây, hắn rốt cuộc cũng bò xuống được chân núi.

Hắn cuộn tròn người, cố gắng vượt qua đêm đầu tiên.

Sau đó là ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư...

Vẫn không có ai đến cứu hắn.

Nhờ có thể chất cường đại của cảnh giới Ngưng Hồn, tuy vết thương đã ngừng chảy máu, nhưng sinh cơ trong cơ thể hắn lại không ngừng trôi đi.

Cảm nhận được cơ thể ngày càng suy yếu, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng dần chuyển thành phẫn nộ và căm hận trong lòng hắn.

Nhưng hắn không thể làm gì khác hơn ngoài việc dùng tay cào cấu vách đá, trút bỏ nỗi sợ hãi trong lòng.

Nếu có thể sống sót trở về, hắn nhất định sẽ bất chấp tất cả, vứt bỏ cái danh hiệu thiên tài chết tiệt kia để giết chết tên khốn kial

Và trong lúc tuyệt vọng ấy, một biến cố bất ngờ xảy ra.

Máu tươi từ đầu ngón tay Phượng Tiên Nho không ngừng chảy ra, tích tiểu thành đại, bỗng nhiên tạo thành một luồng khí cơ huyền diệu.

Khoảnh khắc ấy,

Đứa trẻ thoi thóp bên bờ vực sinh tử bỗng nhiên hiểu được dụng ý của người đàn ông kia.
Bình Luận (0)
Comment