Chương 1326: Bức Vương
Chương 1326: Bức VươngChương 1326: Bức Vương
"Nói vậy, ngươi luyên thuyên nãy giờ, rốt cuộc là muốn nói gì?"
Tiếng bước chân trong đường hầm sâu hun hút bỗng khựng lại, Hứa Nguyên ngoái đầu nhìn Phượng Tiên Nho vẫn luôn lẽo đếo theo sau.
Hắn thấy vị thiên tài chi thứ này đúng là đầu óc có vấn đề.
Vừa ra khỏi Mật Từ, ngước mắt lên đã thấy tên nhóc này đứng chầu hẫu ở cửa.
Hắn ta không ra tay, cũng chẳng tranh luận, chỉ lắng lặng đi theo sau bọn họ ra ngoài.
Ban đầu, Hứa Nguyên còn tưởng tiểu tử này đã bị một bạt tai kia của mình dẹp yên, xem như là đã chịu thua. Ai ngờ đi được nửa đường, hắn ta bỗng nhiên lải nhải kể lể quá trình khó hiểu của bản thân, lại còn cả chuyện bị Phượng Cửu Hiên đạp cho một phát.
Cả quãng đường cứ lầm bầm không ngứớt.
Hứa Nguyên cố nhẫn nại nghe hết, đại khái cũng hiểu được nguyên nhân vị thiên tài chỉ thứ này lại tôn sùng vị Cữu Cữu kia đến vậy.
Phượng Tiên Nho đích thực là thiên tài, mười tuổi đã đột phá Ngưng Hồn, chỉ xét riêng về căn cơ và tư chất thì đã sánh ngang với Nhiễm Thanh Mặc. Nhưng muốn lĩnh ngộ đạo uẩn thì đâu thể chỉ nhìn vào mỗi căn cơ tư chất, nếu cứ giữ cái tính cách yếu đuối từ thời thơ ấu ấy thì e là đời này hắn ta chỉ dừng lại ở Tứ phẩm mà thôi.
Hắn ta cần một biến cố lớn để tôi luyện lại bản thân.
Tuy rằng cách làm của Phượng Cửu Hiên có phần thô bạo, nhưng hắn ta đã cho Phượng Tiên Nho cơ hội.
Đến khi mọi chuyện sáng tỏ, thì oán hận năm xưa sẽ chuyển thành cảm kích và áy náy.
Nhưng vấn đề là, tên nhóc này nói với hắn những điều này để làm gì?
Muốn mình giúp hắn đu idol à?
Dưới ánh mắt dò xét của Hứa Nguyên, Phượng Tiên Nho hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, bình tĩnh nói tiếp:
"Trưởng công tử, tuy rằng lần đó ta suýt chết, cũng rất hận vị gia chủ không phân biệt phải trái đã đạp ta xuống núi, nhưng nếu không có cú đá năm đó, bây giờ ta..."
"Dừng." Hứa Nguyên liếc nhìn y phục trên người đối phương:
"Chuyện này nhìn bộ Phượng Huyền Văn Y trên người ngươi là đủ hiểu rồi, nói vào trọng điểm đi."
Bị vạch trần, Phượng Tiên Nho kéo góc áo có chút lúng túng, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, cung kính hành lễ, nghiêm giọng nói:
"Chuyện của Phượng Phương Minh, ta không làm sai."
Được rồi, vòng vo tam quốc một hồi, cuối cùng cũng quay lại vấn đề chính.
Hứa Nguyên thầm thở dài, bất đắc dĩ phủi phủi trường bào, tiếp tục bước về phía trước, thuận miệng hỏi:
"Chuyện này, ngươi không thể nói chuyện tử tế với nàng ấy sao? Ngươi nhìn xem, nàng ấy sợ ngươi đến mức nào rồi kìa."
Phượng Tiên Nho không chút do dự đáp:
"Trưởng công tử, luận quả bất luận tích, đây là gia chủ dạy ta..."
"Ngươi muốn học theo hắn?"
"Gia chủ đại nhân luôn là tấm gương sáng trong lòng ta."
"Vậy ngươi có biết, hiện giờ mỗi ngày tấm gương sáng của ngươi đều phải ôm kiếm ngủ hay không?"
"." Phượng Tiên Nho im bặt.
"Ngươi lấy cái lý lẽ đó ra để đối xử với người trong lòng mình?"
Hứa Nguyên liếc nhìn thiếu niên đang ngây người, đưa tay gõ nhẹ lên đầu, cười khẩy:
"Não ngươi có vấn đề à?"
"..." Phượng Tiên Nho vẫn im lặng.
Hứa Nguyên không để ý đến thiếu niên đang đứng ngây ra đó nữa, sải bước ra khỏi động.
Vừa ra khỏi đường hầm, Hứa Nguyên đã thấy nàng đang ngồi thẫn thờ bên đống lửa mới nhóm.
Nghe thấy tiếng bước chân của ba người, thiếu nữ vội vàng đứng dậy, phủi phủi bụi đất trên người, ngó nghiêng xung quanh. Thấy không có bóng dáng Phượng Tiên Nho đâu, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng hỏi:
"Trưởng công tử, ngài ra rồi ạ? À... Phượng Tiên Nho đâu rồi?"
"Chết rồi."
Nghe vậy, Phượng Phương Minh trợn tròn mắt, bước chân khựng lại:
"Hả?"
Nhìn phản ứng của nàng, Hứa Nguyên nhướng mày:
"Kẻ uy hiếp ngươi đã bị xử lý, sao ngươi có vẻ không vui?"
Phượng Phương Minh hoàn hồn, cụp mắt xuống, ánh mắt né tránh, lắp bắp:
"Coi như... coi như hắn có bắt nạt ta, thì... tội cũng không đáng chết chứ?"
Tuy rằng nàng rất ghét tên kia, nhưng cũng chỉ muốn đánh cho hắn ta một trận hả giận mà thôi.
"Hạt"
Hứa Nguyên bước qua người thiếu nữ, đưa tay xoa đầu nàng, sau đó dẫn hai người Nhiễm Thanh Mặc đến bên đống lửa ngồi xuống, tiếp tục xử lý đống thịt rắn còn dang dở:
"Ta nói đùa thôi, lát nữa hắn ta sẽ ra thôi."
Như để chứng minh cho lời nói của Hứa Nguyên, một gã thiếu niên áo trắng tập tễnh bước ra khỏi hang động.
Không còn huyết mạch Phượng gia chống đỡ, động khẩu vốn mở rộng dần khép lại theo luồng khí cơ biến động.
Dưới ánh lửa bập bùng, Phượng Phương Minh và thiếu niên kia bốn mắt nhìn nhau, sau đó nàng lập tức rụt người về phía sau Hứa Nguyên, chỉ dám thò đầu ra quan sát đối phương.
Phượng Tiên Nho khẽ hừ lạnh, lạnh lùng dời mắt đi chỗ khác.
Tuy nhiên hắn ta cũng không nỡ bỏ đi, bèn tìm một tảng đá lớn cách đống lửa chừng bảy tám trượng, nhảy lên đó ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhưng hắn ta nhắm mắt mà lòng chẳng yên, thỉnh thoảng lại len lén liếc nhìn Hứa Nguyên và Phượng Phương Minh.
Nhìn thấy cảnh này, Hứa Nguyên suýt nữa thì bật cười. Nhưng vì muốn giữ hình tượng của Hứa Trường Ca, nên hắn đành nhịn xuống, không trêu chọc nữa.