Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1015 - Chương 1327: Bức Vương 2

Chương 1327: Bức Vương 2 Chương 1327: Bức Vương 2Chương 1327: Bức Vương 2

Trong tiếng lách cách của lọ gia vị, sự im lặng bao trùm lấy Hứa Nguyên, kéo dài chừng nửa khắc đồng hồ thì bị một giọng nói truyền âm phá vỡ.

Là Phượng Tiên Nho.

Hứa Nguyên cứ tưởng hắn ta muốn nhờ mình làm hòa, ai ngờ lại nghe thấy:

"Trưởng công tử, trọng địa Tổ Từ này... có thể cho Phương Minh mượn dùng thêm chút nữa được không?"

Theo tộc quy, chi thứ tự tiện xông vào Mật Từ Phượng gia là trọng tội.

Phượng Tiên Nho đi vào là do Cữu Cữu ngầm cho phép, tự nhiên không thành vấn đề. Nhưng nếu để các bậc trưởng lão trong tộc biết chuyện Phượng Phương Minh vào đây, thì nàng khó tránh khỏi bị trách phạt.

Nghe vậy, Hứa Nguyên không quay đầu lại, giả vờ hỏi:

"Ồ? Tại sao?"

Giọng điệu Phượng Tiên Nho có chút ngập ngừng, xen lẫn vài phần cầu khẩn:

"Công tử, hẳn là ngài cũng nhận ra thể chất của nàng ấy. Chỉ có phá giải Huyễn Đăng Cửu Trản, tiến vào Linh Đường tiếp nhận khảo nghiệm của tổ tiên, thì nàng mới có cơ hội sống sót..."

Hứa Nguyên liếc tiểu tử kia một cái, xiên thịt ướp xong đặt trên vỉ nướng, nhẹ nhàng truyền âm:

"Có thể thì có thể, nhưng ta không muốn nghe truyền âm."

Không còn tiếng nữa.

Thấy thế, Hứa Nguyên cũng không nóng nảy, thuần thục lật xiên thịt trên ngọn lửa, chờ bên kia thỏa hiệp.

Đến tổ từ lấy một tấm lệnh bài, kết quả còn phải xử lý đám thiên tài thiếu nam thiếu nữ yêu đương đầu óc thiếu hụt này.

Thật khó xử.

Nhưng mà kết quả xem như rất hài lòng. Ít nhất xác nhận thiếu niên thiên tài chi thứ Phượng gia này có thể để hắn sử dụng, mặc dù đầu óc thoạt nhìn không được thông minh lắm.

Rất nhanh, thanh âm Phụng Tiên Nho bỗng nhiên vang lên phá vỡ yên lặng xung quanh, làm cho thân thể thiếu nữ đang rụt rè ngồi bên cạnh Hứa Nguyên run lên:

"Trưởng công tử, lúc trước gia chủ bảo ta phá ảo trận trong động này, nhưng sự tình rườm rà sợ chậm trễ tu hành, việc này ta có thể để cho tên ngu xuẩn này hoàn thành hay không?"

Sắc mặt Hứa Nguyên trực tiếp đen lại.

Mẹ nó, nói chuyện không thể đàng hoàng được hay sao, cứ phải làm cái máy giống bức vương làm gì?

Mệt mỏi, dừng lại đi.

Hứa Nguyên hiện tại chỉ muốn đứng dậy đánh tiểu tử này một trận.

Đánh không lại lão già kia, chẳng lẽ còn đánh không lại ngươi?

Toàn bộ sự việc rất đơn giản, Phụng Tiên Nho chỉ cần kéo mặt xuống nói chuyện một chút, lấy tính tình đơn thuần của tiểu nha đầu kia hơn phân nửa cũng sẽ không so đo quá nhiều.

Mà cho dù không bỏ được mặt mũi, ám chỉ nơi đây là từ đường truyền thừa, không phải ảo trận gì, sau đó nha đầu Phượng Phương Minh hẳn cũng có thể chậm rãi hiểu ra.

Có cái mở đầu này, vê sau ở chung coi như tiếp tục mặt lạnh làm bức vương, người ta cũng biết ngươi là người ngoài lạnh trong nóng.

Sau khi lạnh lùng lại thỉnh thoảng thể hiện một chút thiện ý, phần tình cảm ngây thơ này cũng coi như viên mãn.

Kết quả tiểu tử này thật sự không chừa cho mình một đường lui.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng phải đợi đến khi nha đầu kia chạy theo người khác thì tiểu tử này mới biết thế nào là đau khổ.

Đang muốn đứng dậy động thủ, nhưng nghĩ một chút Hứa Nguyên vẫn từ bỏ.

Bởi vì vô dụng.

Nếu dựa vào bị đánh có thể thay đổi tính cách của một người, vậy hắn đã sớm thành Đại Phật dưới nắm đấm của Hứa Trường Ca rồi.

Lấy một xiên thịt rắn nướng thơm phức, Hứa Nguyên đặt lên môi nhẹ nhàng thổi, cắn một miếng, vừa cẩn thận nhai, vừa chậm rãi nói:

" Chuyện Cữu Cữu an bài cho ngươi, ngươi muốn làm thế nào ta không muốn quản, cũng không quản được."

Nghe nói như thế, thần sắc Phụng Tiên Nho thoáng buông lỏng, mà tiểu nha đầu bên cạnh lại dần dần khẩn trương.

Đối với nàng, trưởng công tử xuất hiện không khác gì một tia sáng chiếu vào thế giới của nàng.

Nhưng bây giờ tia sáng này sắp biến mất, giống như ánh sáng mà những hảo hữu ở Tê Phượng Đường từng hướng về nàng.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng.

Mí mắt Phượng Phương Minh thoáng rủ xuống.

Trưởng công tử quả thật không cần phải vì loại người như nàng mà đắc tội tiểu công tử.

Trong lòng đang nghĩ ngợi, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng thở dài, sau đó nàng lại nghe thấy giọng nói của trưởng công tử:

"Tuy rằng sơ tâm của ngươi không xấu, nhưng dù sao ta đã đáp ứng nha đầu này, hứa hẹn không thể trở thành gông cùm."

Nói đến đây, Hứa Nguyên nhìn thiếu niên áo trắng thật sâu:

"Cho nên ta sẽ cho nàng một tấm lệnh bài, nếu ngày sau ngươi tái phạm, đến lúc đó người chạy mất ngươi đừng hối hận."

Dứt lời, ném que sắt vào đống lửa, lấy ra một khối lệnh bài tướng phủ đưa cho Phượng Phương Minh đang mở to mắt.

Sau đó, Hứa Nguyên phất tay áo, xoay người chậm rãi đi vào trong rừng rậm bị sương mù bao phủ.

Ám chỉ trong lời nói của hắn đã gần như rõ ràng, có thể làm đều đã làm rồi, nếu tiểu tử Phụng Tiên Nho này còn không chịu thay đổi, hắn cũng chỉ có thể tôn trọng vận mệnh của tên này, buông bỏ ý định giúp đỡ.

Hứa Nguyên rời đi.

Bạch Mộ Hi liếc thiếu niên thiếu nữ đang ngây người, lắc đầu thở dài, trực tiếp biến mất tại chỗ. Nhiễm Thanh Mặc thì dùng ánh mắt trong veo đánh giá hai người, tựa hồ nhìn ra điều gì đó, muốn nói gì đó nhưng sau khi nhìn về phía sâu trong rừng, nàng chỉ lễ phép nói một tiếng "Thất lễ", rôi đứng dậy rời đi.
Bình Luận (0)
Comment