Chương 1328: Tiếp Tục Hành Trình
Chương 1328: Tiếp Tục Hành TrìnhChương 1328: Tiếp Tục Hành Trình
Ba người rời đi, trên đất trống bên cạnh đống lửa chỉ còn lại hai người.
Không khí yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thần sắc lạnh lùng của Phụng Tiên Nho lộ ra một tia lúng túng.
Phượng Phương Minh nắm chặt lệnh bài Hứa Nguyên đưa, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi:
"Tiểu công tử, vừa rồi trưởng công tử nói hối hận..."
Nói được nửa câu, nàng chợt phát hiện lỗ tai tiểu công tử có chút đỏ ửng, không biết có phải do ánh lửa hay không.
Nhưng ngay sau đó, ý nghĩ của nàng bị lời cảnh cáo của Phụng Tiên Nho cắt ngang:
"Câm miệng, trưởng công tử đã đồng ý cho ngươi tiếp tục phá trận, có thời gian ở đây nói nhảm, không bằng mau chóng đi phá trận cho ta."
Phượng Phương Minh rụt cổ, liếc nhìn phương hướng Hứa Nguyên rời đi, nắm chặt lệnh bài trong tay hơn.
Nhưng dưới ánh mắt của thiếu niên áo trắng, nàng vẫn chậm rãi bò dậy, cúi đầu đi về phía sơn động, cắn môi lặng lẽ rút chủy thủ ra, đang định lấy máu mở trận, bỗng nhiên nhìn thấy một đạo huyết quang từ phía sau bắn tới, đánh lên trên trận pháp!
Nghi hoặc quay đầu nhìn lại, đã thấy Phụng Tiên Nho đang chậm rãi dùng thuốc bột lau vết máu trên tay, không nhìn nàng, thanh âm vẫn lạnh lùng:
"Tuy trưởng công tử và ngươi có hẹn ước, nhưng ngươi tốt nhất đừng được một bước lại muốn tiến một thước, nhưng ngươi yên tâm, sau này ta sẽ chú ý chừng mực, cho nên..."
Nói đến đây,
Lời nói của hắn bỗng nhiên trở nên có chút khó khăn, dừng lại một lúc, hắn mới thấp giọng nói:
"Cho nên, ngươi đừng tự tiện chạy tới Đế Kinh làm phiền người ta!" Nghe xong cuộc đối thoại của hai người trẻ tuổi, Hứa Nguyên nấp trong rừng cố gắng nín cười.
Cái gì mà cao lãnh chết đi được.
Nhưng nhìn thấy thái độ này của Phụng Tiên Nho, hắn bỗng nhiên tò mò về cách thức cua gái của Hứa Trường Ca và vị tiểu Thiên Sư kia.
Chuyến đi Tây Vực này hình như phải đi ngang qua địa bàn của nàng, nếu có cơ hội có thể ghé thăm một chút.
Gặp phải tên bức vương số 2 Hứa Trường Ca kia, hơn nữa còn không thể nói cho người khác biết, chắc chắn trong bụng nàng đã tích tụ oán khí ngập trời, vừa lúc có thể nhân cơ hội này nghe ngóng một chút chuyện của Hứa Trường Ca, sau đó về kinh bóc mẽ hắn.
Nương theo một tiếng cười khẽ, thân ảnh ba người biến mất khỏi rừng rậm.
Lấy được lệnh bài cổ bảo, ba người Hứa Nguyên đến điểm hẹn lấy xe ngựa, trực tiếp đi về phía Tây Vực.
Vừa ra khỏi địa phận kinh thành, chuyến đi vốn nhàm chán đến mức khiến Hứa Nguyên muốn chết đi sống lại bỗng nhiên có thêm chút sắc thái.
Bởi vì trên đường không còn yên bình nữa.
Khi đi đường tắt, lộ trình ngắn ngủi chưa đầy trăm dặm, xa liễn của Hứa Nguyên đã gặp phải hơn mười đoàn xe phơi thây hoang dã, hắn thậm chí còn tự mình trải nghiệm nhiều phen bị chặn đường cướp bóc, trong số đó trùm thổ phỉ mạnh nhất thậm chí có tu vi Ngưng Hồn.
Từng mảng lớn ruộng tốt hoang phế mọc đầy cỏ dại. Khi đi ngang qua một số cửa thành nhỏ, Hứa Nguyên có thể nhìn thấy dân tị nạn tụ tập, trên bảng thông báo trước cửa thành dán đầy treo thưởng chiêu mộ du hiệp trừ yêu.
Thù lao trên đó không cao, có lẽ là số bạc mà các thôn dân chắp vá gom góp được.
Liếc mắt nhìn, cảnh hoang tàn hiện ra khắp nơi.
Đại Viêm thối rữa, mặt tối thể hiện rõ ràng ở những địa giới này.
Dưới đề nghị của Nhiễm Thanh Mặc, ba người thay đổi hành trình quan đạo, cố gắng đi trên những con đường nhỏ nhiều chuyện, thuận tay trừ hại cho dân.
Thời gian hai mươi ngày trôi qua trong nháy mắt, ba người tuy không gặp cường địch nhưng cũng tiêu hao không ít tâm lực.
Bởi vì một số chuyện phiền lòng.
Có vài đạo tặc chặn đường là hiệp đạo.
Bọn chúng chỉ cướp của giàu chia cho người nghèo, duy trì trị an địa phương, giúp dân chúng trừ yêu.
Nếu không có bọn chúng, yêu hoạn trong cả một vùng sẽ không ai quản, cũng sẽ nảy sinh trộm cướp khác.
Một đám dân chúng quỳ xuống vây quanh, cầu xin tha cho bọn chúng, loại tình huống này, các ngươi giết hay không?
Khi xe ngựa tiến vào cảnh nội Thiên Sư Phủ, những tai họa yêu ma gần như trải rộng khắp nơi mới được cải thiện đôi chút, càng đi sâu vào trong địa phận châu phủ, toàn bộ địa giới dân khôi phục cảnh tượng phồn thịnh như kinh kỳ.
Rõ ràng,
Thiên Sư Phủ đúng như miêu tả trong "Thương Nguyên”, tận tâm tận lực bảo vệ vùng đất này.
Nhưng bởi vì hiện tại năng lực có hạn, bọn họ chỉ có thể cố gắng bảo hộ khu vực châu phủ.
Sau khi vào Khai Nguyên phủ phồn hoa, Hứa Nguyên vừa dẫn hai nữ nhân ăn uống vui chơi vài ngày để điều chỉnh tâm trạng, vừa không quên thử tìm cách tiếp cận vị tẩu tẩu kia, nghe ngóng chút tin tức vê Hứa Trường Ca.
Nhưng đáng tiếc, nếu không để lộ thân phận, hắn căn bản không thể tiếp xúc nhân vật cấp bậc Tiểu Thiên Sư.
Xem ra chỉ có thể đợi đến lúc quay về xem có cơ hội hay không.
Sau khi quyết định, một lựa chọn được đặt trước mặt Hứa Nguyên.
Hắn nên đi lấy di tàng Phượng gia mà ngoại công để lại trước, hay là đến Táng Long cốc lấy hóa long tinh của đệ đệ Tiểu Long Nữ.
Mặc dù cả hai đều ở gần đại mạc, nhưng Táng Long cốc gần như nằm trên biên giới giữa Đại Viêm và Thát triều.
Cuối cùng, Hứa Nguyên vẫn quyết định đi tới Táng Long cốc trước
Táng Long cốc là danh từ riêng trong "Thương Nguyên”, trên bản đồ Đại Viêm, nơi đó được gọi là Thiên Cức hạp.
Dựa theo bản đồ mà Hắc Lân Vệ cung cấp, đây là một khe nứt khổng lồ gần như phân chia ranh giới giữa Tây Trạch Châu và Mạc Nam đô hộ phủ.
Kéo dài hàng ngàn dặm, từ khe nứt chính lan ra vô số khe nứt nhỏ như mạng nhện bao phủ cả vùng đất.