Chương 103: Dị quỷ
Giọng nam trung niên khẽ thở dài, sau đó lại cười không đứng đắn:
“Nếu ban đầu ngươi nghe lời ta lấy Âm Dương Hợp Hoan Công kia thì làm gì xảy ra nhiều chuyện như vậy, một liều Hợp Hoan Tán, thì đã sớm gạo nấu thành cơm rồi.”
“."
Tần Mặc im lặng.
Giọng nam trung niên thấy vậy không tiếp tục trêu chọc hắn nữa mà chỉ thấp giọng nói:
"Ta chỉ đùa thôi, ngươi đừng tức giận. đối phương là là một yêu quái, đoán chừng hiện tại vị tam công tử kia đã bị nàng khống chế rồi, chỉ cần tên đại tông sư tam phẩm bên cạnh tam công tử không phát hiện ra điều gì bất thường thì nàng vẫn an toàn. "
Tần Mặc khẽ thở ra:
"Lão nhân, ngươi nói những thứ này là yêu thú bị dị hóa? Dị quỷ là gì vậy?"
"Dị quỷ mà ngươi cũng không biết sao? "
Giọng nam trung niên có chút kinh ngạc, sau đó nhàn nhạt thở dài:
"Xem ra mấy ngàn năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, haiz, nhớ lại những năm kia~."
"Lão đầu, ngươi có thể bớt nói nhảm được không?”
Tần Mặc ngắt ngang, phàn nàn.
Giọng nam trung niên có chút ủy khuất:
“Ở trong Dưỡng hồn giới mấy ngàn năm cũng không có ai nói chuyện cùng, chỉ toàn tìm tòi nghiên cứu công pháp. Hiện tại công pháp cũng đã cho ngươi rồi, ngươi liền không thèm bồi lão già này nói chuyện vài câu.”
"."
Tần Mặc.
"Ha ha ha ha."
Giọng nam trung niên bật cười, sau đó ngừng lại, trịnh trọng nói:
"Được rồi, không đùa ngươi nữa, mấy thứ như dị quỷ này đến từ sâu trong Đại Hoang, là một thứ rất nguy hiểm, ban đầu nếu không phải xuất hiện nhân vật kiệt xuất anh dũng đứng lên chống lại, mấy thứ dị quỷ này có lẽ đã tàn sát loài người chúng ta rồi."
Tần Mặc cau mày.
Phía Đông Đại Viêm giáp biển, phía bắc phải chống đỡ Bắc Man, phía tây bắc là sa mạc, ở phía tây nam có Cổ Uyên, chỉ có phía nam là ổn định nhất.
Bởi vì phía sau nó nương tựa Đại Hoang.
Theo những gì hắn biết, Đại Hoang chỉ là một nơi cằn cỗi không thích hợp cho bất kỳ sinh vật nào sinh tồn.
"Đại Hoang nguy hiểm như vậy sao?"
"Chẳng lẽ không?"
Giọng nam trung niên có chút xúc động:
"Tiểu tử, Thánh nhân có thể khai mở không gian."
"Bí cảnh này lại bị dị quỷ xâm nhập, điều này có nghĩa là gì, ngươi không thể hiểu được đúng không? "
Trong hành lang dài tối tăm,
Hứa Nguyên không nói gì, cũng không thúc giục mà chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra trước mặt nàng.
Chỉ có hơi thở gấp gáp của Tô Cẩm Huyên là âm thanh duy nhất ở đây, cắn chặt đôi môi đỏ mọng, răng nhỏ cắn vào khóe môi, nàng thậm chí không nhận ra môi nàng đã bật máu.
Hứa Nguyên lặng lẽ nhìn nàng.
Nhìn nàng vùng vẫy,
Nhìn nàng ủ rũ,
Nhìn nàng bất đắc dĩ,
Và,
Nhìn nàng dao động.
Bởi vì qua kinh nghiệm cá nhân, Hứa Nguyên biết rõ Tô Cẩm Huyên cần gì nhất vào lúc này.
Im lặng một lúc lâu.
Tô Cẩm Huyên hít một hơi thật sâu, hơi buông lỏng cánh tay đang ôm lấy chân mình.
Không liên quan.
Không phải là khuất phục, chỉ là vì mê hoặc tên hỗn đản này thôi mà.
Để hắn mất cảnh giác với nàng.
Đúng vậy, chỉ là khiến hắn mất cảnh giác với nàng mà thôi, không phải khuất phục.
Chỉ cần nàng chưa chết, chỉ cần nàng để hắn ở bên cạnh mình thì nàng vẫn còn cơ hội.
Suy nghĩ trong lòng, Tô Cẩm Huyên chậm rãi duỗi bàn tay đang run rẩy của nàng ra một chút, cố gắng nắm lấy thứ duy nhất trước mặt mà nàng có thể chạm vào.
Nhưng nàng chưa kịp chạm vào thì người trước mặt đã kéo tay nàng lại.
"Nếu Tô cô nương không muốn thì quên đi."
"."
Tô Cẩm Huyên.
Hứa Nguyên hơi giơ tay lên, Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết lặng lẽ vận chuyển, một quả cầu lửa từ lòng bàn tay bay lên.
Ngọn lửa đỏ như máu mờ nhạt và quyến rũ chiếu sáng khắp hành lang tối tăm và hẹp, ánh sáng đột ngột khiến đôi mắt Tô Cẩm Huyên khó chịu, nhưng may mắn nhờ ánh sáng mờ nhạt đó nên nàng vẫn có thể nhìn thấy nụ cười trong đôi mắt dài và hẹp của người đàn ông trước mặt.
"."
Tô Cẩm Huyên lập tức nắm chặt nắm đấm.
Hứa Nguyên liếc nhìn Tô Cẩm Huyên đang ngồi xổm bên tường, nhưng không nói gì, hắn cười khẩy, quay người bỏ đi.
Tô Cẩm Huyên cụp đôi mắt xinh đẹp xuống, hơi thở rối loạn gấp gáp, thậm chí nàng còn không chú ý đến móng tay nàng đang đâm vào lòng bàn tay.
Nàng đang bị người đàn ông trước mặt kia trêu chọc.
Những suy nghĩ phức tạp khiến nàng cảm thấy khó thở một lúc.
Nhưng tốc độ của Hứa Nguyên vẫn không hề chậm lại theo sự choáng váng của nàng, hắn cứ thế bước tới không chút vội vàng.
Ánh sáng của ngọn lửa và tiếng bước chân dần dần lùi xa, cho đến lúc bóng tối sắp nuốt chửng Tô Cẩm Huyên lần nữa.
Một lúc sau.
Nghe thấy tiếng bước chân cách đó không xa, Hứa Nguyên đột nhiên cười nhẹ nói:
"Vừa rồi ta nhìn Tô cô nương không muốn đi, ta còn tưởng rằng nàng đã yêu quý mật thất này đến mức không nỡ rời đi chứ.”
“.”
Im lặng hai giây .
Giọng nói trầm lặng của Tô Cẩm Huyên vang lên từ phía dưới cầu thang hơn mười mét:
"Lời đồn quả nhiên là sự thật, tính cách Hứa Trường Thiên ngươi đúng là xấu xa."
"Xấu xa? Tô cô nương, đừng nói nhảm, ta thấy tính cách của ta khá ôn hòa đấy chứ."
Giọng Tô Cẩm Huyên run rẩy:
"Ôn nhu? Hứa Trường Thiên, ngươi có thể nghĩ ra cái hình phạt quái đản như vậy, ngươi còn có can đảm nói tính cách ngươi khá ôn hòa? "
"Hai cái này có gì mâu thuẫn chứ?"
Giọng của Hứa Nguyên không hề thay đổi, nụ cười của hắn vẫn như cũ:
"Nghiên cứu hình pháp có nghĩa là ta có nhân cách xấu xa sao? Còn nữa, Tô cô nương còn có một vấn đề nghĩ sai rồi."
"Mối quan hệ giữa chúng ta không phải là thân thích hay bạn bè gì."
Ngừng lại,
Giọng Hứa Nguyên có chút giễu cợt:
"Tô cô nương không lẽ muốn bản công tử đây lấy ân báo oán, đối xử với kẻ thù suýt giết chết ta bằng thái độ ôn hòa như đối xử với bằng hữu sao?"