Chương 104: Tấm lụa này là để che mắt
Cầu thang dài hẹp khiến giọng nói hắn có cảm giác kéo dài vô tận.
Tô Cẩm Huyên ở xa xa phía sau khi nghe thấy câu hỏi này trực tiếp im lặng.
Không còn cuộc trò chuyện nào nữa,
Hai người lần lượt đi dọc theo cầu thang dài và hẹp đến khoảng sân bên ngoài.
Sân viện không lớn nhưng có cổng đá.
Tô Cẩm Huyên dừng lại cách Hứa Nguyên hai mét.
Hứa Nguyên chậm rãi quay lại, nhìn Tô Cẩm Huyên đang cúi đầu im lặng, thản nhiên ném một chiếc áo dài bằng lụa đen ra, thản nhiên nói:
"Mang lên."
"."
Tô Cẩm Huyên vô thức nhận lấy, liếc nhìn tấm lụa trong tay, rồi lại ngước mắt lên với một chút cảnh giác.
Nhưng Hứa Nguyên chỉ thờ ơ nhìn nàng.
Cuối cùng,
Tô Cẩm Huyên nhìn đi nơi khác, cúi đầu im lặng bắt đầu miếng lụa vào giữa hai cổ tay trắng nõn của mình.
"."
Hứa Nguyên nhìn một màn này. Động tác và ánh mắt của nữ nhân kia có chút kỳ quái.
Hắn không thể hiểu được người phụ nữ này đang muốn làm gì.
“Nàng đang làm gì vậy?”
Tô Cẩm Huyên ngước mắt lên, lạnh lùng hỏi:
"Không phải ngươi bảo ta tự trói lại sao?"
Giọng nàng khá lạnh lùng, nhưng do vẻ đẹp tự nhiên của nàng nên trong lời nói có một chút mơ hồ.
Hứa Nguyên tỏ vẻ bất lực, lắc đầu:
"Ai nói muốn nàng trói mình lại, tấm lụa này là để che mắt."
Tô Cẩm Huyên nghe xong lời này ánh mắt liền trở nên cảnh giác hơn.
Hứa Nguyên chỉ thờ ơ nhìn nàng, cười nói:
"Nàng không có tu vi, nếu không muốn bị mù thì tốt nhất nên nghe lời ta, hôm nay ngoài trời rất nắng."
"."
Tô Cẩm Huyên mím đôi môi đỏ mọng quay mặt đi.
Nàng đã hiểu ý của đối phương.
Im lặng vài hơi, cũng không nói lời cảm ơn mà chỉ lặng lẽ quấn tấm lụa đen dài quanh mắt.
Khung cảnh xung quanh lại rơi vào bóng tối.
Ánh sáng trước mắt nàng lại biến mất, bóng tối xung quanh khiến nỗi sợ hãi vô tận trước đó dần dần lan rộng trong lòng nàng.
"Nàng đã sẵn sàng chưa?"
Hắn hỏi.
“Rồi.”
Nàng đáp.
"Vậy ta sẽ mở cửa."
Giọng Hứa Nguyên rơi xuống,
Ngay sau đó,
Cánh cửa đá ở lối vào mật thất phát ra thanh âm "ầm ầm".
Ánh nắng chiếu vào mật đạo dọc theo cổng đá, đáng tiếc là lúc này Tô Cẩm Huyên không nhìn thấy được.
Trong bóng tối ngươi đơn, cảm giác nghẹt thở như chết đuối ập đến với nàng hết đợt này đến đợt khác, nàng cố gắng khống chế cơ thể run lên của mình vì sợ hãi, mò mẫm về phía trước theo trí nhớ của mình.
"Nàng không muốn bị bịt mắt ra ngoài phải không?"
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trước mặt nàng.
Sau đó, nam tử kia trực tiếp nắm lấy cổ tay đang chậm rãi mò mẫm bức tường đá của nàng.
Cảm giác an toàn từ lòng bàn tay ấm áp của đối phương mang lại khiến Tô Cẩm Huyên vô thức nắm chặt lòng bàn tay.
Hứa Nguyên liếc nhìn sắc mặt rõ ràng có chút cứng ngắc của hồ ly kia, cười nói:
"Yên tâm, có bậc thang ta sẽ nói trước cho nàng, nàng cũng không cần khẩn trương như vậy a."
Cuối cùng,
Hắn kéo nàng ra khỏi căn mật thất tối tăm và im lặng này.
Vì bức màn cửa sổ trong phòng đều đã được kéo kín nên cả căn phòng trở nên hơi tối.
Mùi thơm của thức ăn nhẹ nhàng bay ra từ khe cửa.
Ba mặn một rau một canh, tất cả đều do đích thân đầu bếp trứ danh thiên hạ ở Tĩnh Giang Hứa phủ nấu.
Tấm lụa đen bịt mắt của Tô Cẩm Huyên đã được cởi ra, đôi mắt hoa đào quyến rũ cụp xuống, nàng đang ngồi ở chiếc bàn gỗ trong sương phòng, dùng đũa tre gắp từng món.
Hôm qua lúc tu luyện Hứa Nguyên đã uống một ngụm linh tuyền, hiện tại hắn cũng chưa đói nên chỉ ngồi im lặng chờ nàng với vẻ mặt vui vẻ như đang đùa giỡn.
Động tác của Tô Cẩm Huyên nhẹ nhàng chậm rãi, dù chậm rãi ăn từng món như một tiểu thư khuê các, nhưng vẻ mặt nhỏ nhắn kia khi ăn lại rất kiên quyết.
Giống như nàng đang ăn một bữa cơm trước khi chết vậy.
Kể từ khi hắn đưa nàng về sương phòng, tiểu yêu này đã có biểu hiện sẵn sàng chết bất cứ lúc nào.
Ước chừng nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần ngậm miệng nhất định không nói cho hắn bất cứ thông tin gì.
Nhìn biểu hiện hiện tại của nàng có lẽ đã sẵn sàng bị ném lại vào mật thất đó.
Nhưng Hứa Nguyên cũng không thấy ngạc nhiên về điều này.
Nếu ân nhân quan trọng nhất trong lòng lại dễ dàng bị phản bội như vậy thì Tô Cẩm Huyên cũng không xứng trở thành một trong những nữ chủ trong Thương Nguyên.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng đũa tre thỉnh thoảng gõ nhẹ vào bát sứ.
Tô Cẩm Huyên nhai chậm rãi, cẩn thận ăn xong, đặt đôi đũa tre xuống, nhìn xung quanh.
Hứa Nguyên thản nhiên lấy ra một chiếc khăn tay gấm đen từ trữ vật giới ra ném cho nàng:
"Cho ngươi, không cần trả lại cho ta."
".."
Tô Cẩm Huyên không nhận.
Chiếc khăn gấm đen trực tiếp từ từ rơi xuống đôi chân đang mang vớ trắng mỏng của nàng.
Hứa Nguyên bình tĩnh mỉm cười:
"Đừng lo lắng, ta chưa dùng đâu."
".”
Nghe vậy, Tô Cẩm Huyên im lặng nhặt lấy chiếc khăn tay rơi trong lòng.
Nàng có vẻ nghiêm túc, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên khóe môi bằng chiếc khăn tay gấm, chợt nghe thấy:
"A, ta nhìn nhầm, hình như trước đây ta đã từng dùng cái khăn này rồi."
"."
Tô Cẩm Huyên.
Nhìn nhau hai giây,
Thấy lồng ngực đối phương phập phồng, Hứa Nguyên cười khẽ:
"Đừng nhìn ta như vậy, ta nói đùa thôi, mấy ngày nay ta còn chưa ăn một bữa tử tế nữa đấy."
Đó là sự thật.
Có một thứ có hiệu quả như một loại đan dược tích cốc như linh tuyền này, ngươi có thể tu luyện suốt mười hai canh giờ một ngày trong phòng mà thậm chí không cần đi vệ sinh.
Những ngày này Tô Cẩm Huyên cũng được nuôi bằng loại linh tuyền này.
Tô Cẩm Huyên lấy chiếc khăn gấm đen đang dùng để lau đôi môi đỏ mọng của nàng xuống, siết chặt nó trên đùi:
"Hứa Trường Thiên, trêu chọc ta thú vị lắm sao?"
"Nếu không thú vị sao ta lại tốn sức trêu chọc nàng chứ?”
".."