Chương 105: Ta chọn cái thứ nhất
Trong giây lát, Tô Cẩm Huyên cảm thấy muốn lao tới cắn Hứa Trường Thiên một cái cho hả giận.
Nhưng sự thôi thúc của nàng vừa mới trỗi dậy.
Hứa Nguyên đã gõ nhẹ lên chiếc bàn gỗ trước mặt, vừa cười vừa nheo mắt nói:
“Đương nhiên, nếu giữ lại nàng không có ích gì, so với việc giữ lại nàng để trêu đùa thì ta thấy nên giết nàng sẽ tốt hơn."
Thần sắc bá đạo như bá vương Hứa Trường Ca.
Ngữ khí bá đạo, giết không chớp mắt như Chu đại tông sư.
"."
Trong mắt Tô Cẩm Huyên hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng nó nhanh chóng biến mất, nàng chế nhạo:
"Vậy thì ngươi cứ giết ta đi."
"Đừng nói vớ vẩn nữa."
Hứa Nguyên sốt ruột xua tay:
"Ngươi biết rõ ta sẽ không giết ngươi, hiện tại ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, đưa ngươi về mật thất giam giữ, thứ hai."
“Ta chọn cái thứ nhất.”
Tô Cẩm Huyên ngắt lời.
"."
Không khí yên tĩnh trong giây lát.
Hứa Nguyên nhướng mày.
Hắn có thể thấy rõ thân thể Tô Cẩm Huyên khẽ run lên vì sợ hãi.
Nhìn nhau một cái,
Sau đó,
Hứa Nguyên không từ chối mà trực tiếp gật đầu:
"Được rồi."
Mục đích của hắn rất rõ ràng, từ đầu đến cuối đều là muốn lấy được thông tin về Tần Vị Cửu từ Tô Cẩm Huyên.
Để có thể tiến thêm một bước, chỉ còn cách là tận lực sử dụng mạng lưới của Hắc Lân Vệ để tìm kiếm thứ gì đó ở Cẩm Thành có thể dùng để làm điều kiện ép buộc tiểu yêu này.
Nhưng hiện tại hắn cũng chẳng có gì để nói, vậy thì cứ để một thời gian nữa nói vậy.
Dù sao thì hắn cũng không vội.
Chậm rãi đứng dậy, Hứa Nguyên bước đến gần nàng, đặt một tấm vải lụa đen lên bàn gỗ:
“Vì nàng cũng không muốn nghe phương án thứ hai, vậy thì đeo lên và đi thôi. Nhưng ta thực sự rất tò mò điều gì đã khiến nàng tin tưởng Tần tiên sinh đến vậy a?"
".."
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần, nhưng khi nghe mấy lời này hơi thở vốn bình ổn của Tô Cẩm Huyên lại bắt đầu rối loạn.
Tuy nhiên, nàng vẫn nhặt tấm lụa đen lên, vừa run rẩy vừa nói với giọng lạnh lùng:
“Đối với ta, Tần tiên sinh ân nặng như núi."
"Phì."
Hứa Nguyên không kìm được, cười lớn:
"Ân nặng như núi?"
"Ngươi cười cái gì?"
Bởi vì nỗi tuyệt vọng sắp phải quay lại địa phương kia cùng với sự tôn trọng ân nhân của mình, cảm xúc của Tô Cẩm Huyên có phần mất kiểm soát.
Hứa Nguyên ung dung trả lời:
"Đừng kích động, Tần tiên sinh quả thực đối xử với nàng rất tốt. Dù sao thì hắn cũng đã giết cả gia đình nàng và nuôi nàng từ nhỏ."
".."
Tô Cẩm Huyên im lặng một lúc rồi nói:
"Khiêu khích ly gián đê tiện."
"Nếu thực sự là đê tiện, vậy tại sao lúc đầu khi ta nói những điều này trên xe ngựa nàng lại phản ứng mạnh như vậy chứ?"
"Vô cớ vu khống, thật khiến người khác chán ghét."
"."
Sau khi cân nhắc, Hứa Nguyên kéo mảnh lụa đen ra cúi xuống, nhìn vào mắt nàng:
"Nếu đã là vu khống, sao nàng không phản bác ta sớm hơn mà lại chọn cách im lặng hay nói dối để tránh né câu hỏi này?"
Tô Cẩm Huyên cũng nhìn chằm chằm vào mắt Hứa Nguyên, không hề nhượng bộ:
"Những gì ngươi nói không có bằng chứng xác thực. Bất cứ ai cũng có thể nói răng sáo rỗng như vậy, ta hà tất phải bác bỏ mấy điều vớ vẩn đó?"
"Nàng nói đúng a, đúng là sáo rỗng."
Hứa Nguyên lấy ra mật báo từ trữ vật giới ném nó lên bàn trước mặt Tô Cẩm Huyên:
"Nhưng hiện giờ thì không a."
".."
Tô Cẩm Huyên nhìn mật báo, đồng tử có chút co rút, ánh mắt do dự, nhưng cuối cùng vẫn không động đậy.
Nàng không thể tin, hoặc nói rằng nàng không muốn tin.
Căn phòng tối om, ánh nắng bên ngoài bị rèm che lại.
Im lặng một lúc,
Hứa Nguyên nhẹ nhàng hỏi;
"Nàng không xem thử sao?”
Tô Cẩm Huyên nhanh chóng trả lời lạnh lùng:
"Hứa Trường Thiên, ngươi tốn nhiều công sức để tạo ra một vở kịch như vậy, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những bằng chứng do ngươi vẽ ra không?"
Hứa Nguyên lắc đầu cười nói:
"Lúc đầu nàng không tin vì không có bằng chứng, bây giờ bằng chứng đã đưa cho nàng rồi, nàng thậm chí không dám xem sao?"
Nói đến đây, Hứa Nguyên đột nhiên thở dài:
"Hơn nữa Tô Cẩm Huyên, nàng tự đánh giá bản thân mình quá cao rồi, xét theo việc Tần Vị Cửu không chịu dạy nàng công pháp tu hành, vậy đối với hắn nàng cũng chỉ là một công cụ đáng thương mà thôi, mấy tin tức mà nàng biết thậm chí còn không phải tin tức cốt lõi quan trọng gì. Tướng Quốc phủ ta muốn động tới Tần Vị Cửu hắn, mấy tình báo của nàng cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.”
"Ồ, đúng rồi."
Hứa Nguyên đi đi lại lại trong phòng một cách nhẹ nhàng:
"Nàng biết tại sao Tần Vị Cửu lại từ chối dạy nàng công pháp không?"
"."
Đôi mắt đẹp đẽ của Tô Cẩm Huyên khẽ chớp, nhưng nàng vẫn im lặng nhìn chằm chằm Hứa Nguyên.
Dừng lại vài hơi, dù không nhận được phản ứng gì của người nghe nhưng Hứa Nguyên cũng vui vẻ nói một mình:
"Bởi vì hắn không dám, bất ổn của Mị Hồn Ma Thể quá lớn."
"Cho dù nàng cố tình không sử dụng yêu mị bản thân để quyến rũ người của mình, nhưng khi trình độ tu vi của nàng tăng lên, mị lực bẩm sinh của Mị Hồn Ma Thể vẫn sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh. Với tu vi của Tần Vị Cửu có thể không bị nàng ảnh hưởng, nhưng thuộc hạ của hắn thì không chắc."
Nói đến đây, Hứa Nguyên khẽ mỉm cười:
"Chỉ cần một trong những thuộc hạ của hắn bị nàng mê hoặc, thì nàng hoàn toàn có thể dễ dàng lấy được mấy thông tin mà nàng muốn."