Chương 1344: Phát Giác Kỳ Lạ 2
Chương 1344: Phát Giác Kỳ Lạ 2Chương 1344: Phát Giác Kỳ Lạ 2
Nhiễm Thanh Mặc mang giày xong, dựa theo ký ức ngồi xuống bên cạnh bàn vuông, lắc đầu, nhẹ giọng hỏi:
"Hứa Nguyên... Ngươi phát hiện cái gì rồi2"
Bạch Mộ Hi dùng đôi mắt sáng nhìn thoáng qua, sau đó thấp giọng hỏi:
"Công tử, ý ngài là những yêu trùng bên ngoài kia? Mấy trăm người tập trung, mục tiêu lớn như thế, nhưng không có một con yêu trùng nào ngửi thấy mùi mà chạy tới, quả thật có chút cổ quái."
"Đây là một mặt."
Hứa Nguyên vừa nói, vừa dùng một đoàn hỏa diễm màu nâu đỏ thắp sáng ngọn đèn trên bàn vuông.
Ngọn lửa đặc thù hắt lên ba người ngồi quanh bàn vuông những tia sáng lập lòe, tạo nên những mảng sáng tối u ám, quỷ dị.
Làm xong, Hứa Nguyên khế gõ lên mặt bàn, chậm rãi nói:
"Nữ khách trú tại Tố Phong cư là người quen cũ của ta..."
Nói đoạn, dường như nhận ra ánh nhìn của Nhiễm Thanh Mặc có chút thay đổi, Hứa Nguyên liền bổ sung:
"Nàng ta cũng có thể coi là ám tử ta từng cài cắm, thuộc Hắc Lân Vệ. Ba ngày nay ta đã nhiều lần thử thăm dò, nhưng nàng ta không có chút phản ứng nào với ám hiệu của ta."
Radar ngốc nghếch tắt ngóm, Nhiễm Thanh Mặc im lặng ngồi, không nói gì.
Bạch Mộ Hi trâm ngâm một lúc, chần chừ lên tiếng:
"Nếu là nội ứng, có phải vì e ngại thân phận nên không tiện nhận nhau?"
Hứa Nguyên liếc Bạch Mộ Hi, hỏi ngược lại:
"Dù không tiện nhận nhau, nhưng đáp lại ám hiệu đôi chút hẳn không phải chuyện khó khăn?"
Ngọn lửa bập bùng cháy.
Hứa Nguyên phất tay áo, xua tan màn sương đen quỷ dị trước mặt, thấp giọng nói: "Vì vậy, ta nghi ngờ nhận thức hoặc ký ức của nàng ta đã có vấn đề."
Vừa dứt lời, khóe môi Hứa Nguyên bất giác nhếch lên.
Dù hành động này có phần kém vui, nhưng hắn thật sự không nhịn được.
Không hổ là ngươi, Tô Cẩn Huyên.
Mị Hồn Ma Thể lại bị người ta tẩy não ngược lại, thật mất mặt.
Nhiễm Thanh Mặc lúc này bỗng lên tiếng:
"Hứa Nguyên, ngươi nghi ngờ Uyển tỷ tỷ có vấn đề?"
Hứa Nguyên cười gật đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì Bạch Mộ Hi đã ngắt lời:
"Công tử không bằng thăm dò thêm rồi hãy kết luận?"
Hứa Nguyên nhướn mày, vừa thi triển linh thị, vừa hỏi:
"Ý ngươi là?"
Bạch Mộ Hi hơi nghiêng người về phía trước, cánh tay khẽ chạm lên bờ ngực nửa hở, chậm rãi vuốt ve chiếc cằm trắng nõn, nói:
"Nếu Uyển phu nhân kia thực sự lợi hại, lại có ý đồ bất chính, chúng ta khó lòng chống đỡ. Chi bằng cẩn trọng quan sát, tính toán kỹ càng, vả lại chúng ta cũng không vội trong nhất thời."
Nhìn chăm chú dung nhan Bạch Mộ Hi lúc sáng lúc tối dưới ánh lửa, Hứa Nguyên bỗng bật cười, thốt ra hai chữ:
"Cũng phải."
"Vậy chúng ta..."
"Mộ Hi."
Hứa Nguyên ngắt lời nàng, đột nhiên hỏi:
"Chúng ta quen biết đã lâu, nếu ta đã nói vậy, ngươi nên hiểu rõ ta nắm chắc được bao nhiêu phần chứ?"
Hắn dừng lại một chút, ánh mắt hiện lên tia nghi hoặc:
"Hơn nữa, ta nhớ rõ trước kia ngươi là người hay suy đoán nhất, chỉ một chút khác thường cũng muốn ra tay, sao giờ ta đã quyết định rồi ngươi lại cẩn thận như vậy?" Bạch Mộ Hi khựng lại, định nói gì đó.
Nhưng nàng còn chưa kịp hoàn hồn, nữ tử ngốc nghếch bên cạnh đã kề một thanh trường kiếm đen kịt lên cổ nàng.
Bạch Mộ Hi đành ngậm miệng.
Lưỡi kiếm sắc bén chỉ cách cổ nàng một khoảng mỏng manh, chỉ cần động đậy một chút, đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức.
Chứng kiến cảnh này, Hứa Nguyên không hề bất ngờ, bởi vì Nhiễm Thanh Mặc vẫn luôn như vậy.
Bình thường tuy ngốc ngốc, lễ phép, nhưng hễ động đến kẻ thù, nàng sẽ trở nên vô cùng quyết đoán, tàn nhãn.
Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy, đưa tay đặt lên trán Bạch Mộ Hi, ôn tồn nói:
"Mộ Hi, đừng chống cự."
Giọng nói vừa dứt, cả căn phòng chìm trong im lặng.
Linh thị trực tiếp tiến vào cơ thể Bạch Mộ Hi, thân thể mảnh mai trong bộ y phục mỏng manh của nàng bất giác run rẩy.
Lát sau, Hứa Nguyên nhíu mày.
Hắn phát hiện một cỗ tạp chất mờ nhạt trong cấu trúc đại não của Bạch Mộ Hi.
Hứa Nguyên dò xét cấu tạo của cỗ tạp chất, sắc mặt ngưng trọng:
"Lấy thân thể tác động đến ý thức, không phải Trụ, cũng không phải ý hồn..."
Hắn liếc nhìn xung quanh căn phòng chìm trong màn sương đen, khóe môi hơi nhếch lên:
"Lại là thực thể... Không đúng, là một loại vật chất cổ quái tồn tại ở dạng trung gian giữa khí và thực thể sao?"
Cảm nhận cách thức tồn tại của loại vật chất kỳ quái này, trong lòng Hứa Nguyên dâng lên một cảm giác quen thuộc khó tả.
Nhưng khi hắn cố gắng nhớ lại, cảm giác quen thuộc ấy lại nhanh chóng tan biến như cát bụi.
Hắn đành tạm gác chuyện này sang một bên. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể Bạch Mộ Hi, Hứa Nguyên thở phào nhẹ nhõm:
"Không có bất kỳ khí cơ nào kết nối, loại bỏ thứ này, bên kia sẽ không nhận ra."
Nói xong, hắn dẫn dắt nguyên khí màu đen cẩn thận tiến vào cơ thể Bạch Mộ Hi, hòa tan từng chút một, phân giải cỗ tạp chất kia.
Hứa Nguyên trở lại chỗ ngồi.
Hắn nhìn Nhiễm Thanh Mặc với vẻ mệt mỏi, ra hiệu nàng có thể buông kiếm, thấp giọng dặn dò:
"Mấy ngày tới hai người các ngươi đừng tu luyện nữa, tốt nhất nên nín thở, đừng tiếp xúc gì với bên ngoài. Toàn bộ trang viên này đều bị một luồng khí kỳ quái bao phủ."
Lưỡi kiếm rời khỏi cổ. Bạch Mộ Hi nhìn Nhiễm Thanh Mặc với ánh mắt áy náy, khẽ mím môi, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Mộ Hi đa tạ công tử. Nhưng giờ chúng ta không rời khỏi đây sao?"
"Yên tâm, Uyển phu nhân kia hành động cẩn trọng như vậy, chắc chắn cũng có kiêng ky với chúng ta."
Hứa Nguyên liếc nhìn nàng, lắc đầu, ánh mắt lạnh lẽo, gần từng chữ:
"Còn rời đi?
"Tại sao bổn công tử phải rời đi?
"Tô Cẩn Huyên cùng Thiên Diễn tiến vào Thiên Cức hạp, giờ Tô Cẩn Huyên bị ả tiện phụ kia khống chế, còn Thiên Diễn thì mất tích.
"Ân tình lớn như vậy, ta há có thể bỏ qua, nhất định phải hảo hảo thẩm vấn ả tiện phụ kia một phen."
Nói đến đây, Hứa Nguyên lấy ra một khối tinh thể từ trong Tu Di giới, dùng linh thị và hồn vụ cảm ứng loại vật quỷ dị phù du kia, trong đầu bất giác hiện lên hình bóng quận chúa Mộ Tri Uẩn, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo:
"Hơn nữa, những thứ này khiến ta nhớ lại một vài chuyện thú vị."
Vừa dứt lời,
"Choang." Khối tinh thể trong tay vỡ tan, một luồng dao động vô hình lấy trang viên làm trung tâm, nhanh chóng lan ra, hướng thẳng đến trái tim Đại Viêm!