Chương 1354: Bí Mật Sau lưng 2
Chương 1354: Bí Mật Sau lưng 2Chương 1354: Bí Mật Sau lưng 2
Hai nam một nữ trước bàn nghe vậy đều không hẹn mà cùng dời tâm mắt đi.
Đối với vị 'Mộng Khê công chúa" của Mật Trinh ti, những đô úy trung cao tầng bọn họ vốn là trung lập thậm chí là thưởng thức.
Thân ở chốn hỗn loạn, nhưng cũng không trở ngại bọn họ hướng tới thanh danh trong sạch.
Nhưng sau khi bị tạm thời điều chuyển đến dưới trướng nữ nhân kia, tất cả liền thay đổi.
Điều kiện tiên quyết để thưởng thức là lợi ích của bản thân không bị uy hiếp.
Trước đó bọn họ và Hứa Mộng Khê là đồng cấp, cho dù Tổng trưởng đại nhân là sư phụ của nàng, nàng cũng không quản được bọn họ, nhưng lần này khác, bọn họ thành thuộc hạ của nữ nhân kia.
Cùng lúc mạo hiểm sinh mệnh truy nã hung phạm cho triều đình, nhận thêm chút thù lao để trợ cấp tu hành thì có gì là quá đáng?
Phần bọn họ cầm đều là tiền tham ô mà hung phạm ác đồ giấu kín, cũng không phải vơ vét của người lương thiện!
Nhưng Hứa Mộng Khê kia lại không nhiều lời, trực tiếp cắt xén phần này của bọn họ, chỉ dựa theo quy trình triều đình ban thưởng cho bọn họ.
Chỉ bằng ba bốn phần mười ban đầu.
Chút tiền ấy, rất khó tận trung với hoàng triều.
Bọn họ đã gây chuyện khắp nơi, tình tiết vụ án từng bước khó khăn, nhưng "Mộng Khê công chúa" này không có ý tứ thỏa hiệp, vẫn cứ làm theo ý mình.
Mà giờ kết quả cuối cùng đã hiện ra.
Bởi vì cấp trên cấp dưới bất hòa, phối hợp sai lầm, trọng phạm Tần Vệ Thư trực tiếp đào tẩu.
Hoàng Thi Duy nhìn ba kẻ im lặng trước mắt, thanh âm dần dân mang theo một tia tức giận:
"Tốt lắm, Mi Trường trực ban ban ngày đã bị tống giam, phó thủ Phong Khai Thịnh cũng bị cách chức điều tra, Tổng trưởng mà thật sự điều tra, ba kẻ các ngươi e là cũng khó tránh khỏi liên lụy!"
Nữ tử duy nhất trong ba người nghe xong trầm mặc một chút, thử thăm dò lên tiếng hỏi:
"Chuyện này, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến đại ca chứ?" Vừa dứt lời, ánh mắt của hai gã nam tử còn lại cũng nhìn lại.
Việc này tuy nghiêm trọng, nhưng chỉ cần lão đại bọn họ không ngã, mấy tên quan trực hệ bọn họ khôi phục nguyên chức cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Hoàng Thi Duy sao có thể không biết ý nghĩ của mấy tên cáo già này, dựa lưng vào ghế dựa day day mi tâm, giọng điệu cũng mang theo một chút bất đắc dĩ:
"Không đâu."
Lời vừa nói ra, thần sắc ba người trước án đều buông lỏng, nhưng lời kế tiếp của Hoàng Thi Duy lại làm cho trong lòng bọn họ căng thẳng:
"Tất cả mau đi chuẩn bị một chút, giờ tý tối nay chúng ta sẽ xuất kinh."
"Xuất kinh?"
Một hán tử râu quai nón trong đó có chút khó hiểu:
"Vì sao phải xuất kinh?"
"Ngươi còn hỏi vì sao?!"
Hoàng Thi Duy trừng mắt nhìn ba người một cái, vỗ một cái râm lên bàn trước mặt:
"Đương nhiên là xuất kinh đi truy bắt Tần Vệ Thư về chùi đít cho lũ ngu xuẩn các ngươi! Tổng trưởng đã hạ lệnh, giao chuyện này cho ta toàn quyền xử lý.
"Ta nói trước, việc này các ngươi còn dám qua mặt ta, đừng trách ta trở mặt vô tình!"
"Vâng!"
Ba người trước bàn lập tức đứng thẳng người lên tiếng xác nhận, nói xong liền muốn xoay người rời khỏi.
Bọn họ không có Tu Di giới, phải vê phủ lấy nhuyễn giáp binh khí và một loạt dụng cụ cần thiết.
"Khoan đã."
Lúc này Hoàng Thi Duy hít sâu một hơi gọi ba người lại, trong ánh mắt khó hiểu của bọn họ từ dưới bàn lấy ra một hộp sắt hình vuông dài hơn một thước:
"Trong này là nỏ cơ có ám khí trận văn mới nhất của Tướng phủ, ba người các ngươi cầm lấy, tập làm quen một chút, thời khắc mấu chốt có thể sẽ bảo toàn tính mạng cho các ngươi."
Ba người nhìn chằm chằm hộp đen kia thoáng chần chờ, nữ tử duy nhất thử lên tiếng: "Đại ca, huynh lấy đâu ra thứ này vậy?"
"Chẳng lẽ không phải Tướng phủ chủ động đưa đến, thì ta phải đi cướp đoạt hay sao?"
"Đại ca thần thông quảng đại, hắc hắc."
Nam nhân râu quai nón cười ha hả nói, đưa tay cầm lấy hộp sắt trên bàn cùng hai người còn lại cáo lui.
Mà ba người vừa mới mở cửa phòng, ngoài cửa có một nữ tử tóc đuôi ngựa mặc quan phục màu đỏ tím của Mật Trinh ti đã lọt vào tâm mắt bọn họ.
Hứa Mộng Khê mặt không chút thay đổi, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hộp sắt sản xuất từ Cách Vật Viện trong tay hán tử râu quai nón, xem ra đã đến đây được một lúc.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Có lẽ nàng đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi của mấy người trong phòng.
Là trung cao tâng Mật Trinh ti, bọn họ đều biết thái độ của vị "Mộng Khê công chúa" này đối với Tướng phủ.
"Ba người các ngươi lui xuống đi, Mộng Khê, muội vào đây."
Thanh âm trầm thấp vững vàng từ sâu trong phòng truyền đến, ba người nhận lệnh lập tức như trút được gánh nặng, gật đầu ra hiệu với Hứa Mộng Khê rồi nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Tiếng ve kêu râm ran ngoài trời ngày hè, Hứa Mộng Khê bước vào trong phòng, khẽ mím môi mỏng nhìn chằm chằm nam tử ngồi sau bàn.
Nàng không lên tiếng.
Hoàng Thi Duy nhìn thấy bộ dáng này của nàng, lên tiếng:
"Nếu có gì muốn hỏi, cứ việc hỏi."
Yên lặng trong chớp mắt, thanh âm lạnh lùng của Hứa Mộng Khê vang lên:
"Vì sao?"
"Muội đang hỏi cái gì? Hộp trận văn mật giới kia?"
"Chẳng lẽ còn có gì khác sao?"
"HaizU"