Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1044 - Chương 1356: Cảnh Tượng Sa Mạc

Chương 1356: Cảnh Tượng Sa Mạc Chương 1356: Cảnh Tượng Sa MạcChương 1356: Cảnh Tượng Sa Mạc

Hoàng Thi Duy tiếp nhận cẩn thận kiểm tra một phen, ném về, truyền âm nói:

"Hoàng Thi Duy."

"Ta biết ngươi tên là gì."

Nam nhân mảnh khảnh đầu tiên là nói nhảm một câu, sau đó cũng báo ra tên của mình:

"Ti Tử Kính, Ty trưởng Hắc Lân Vệ Kinh Kỳ."

Nghe lời ấy, Hoàng Thi Duy hơi gật đầu, nhanh chóng truyền âm:

"Sự tình có thể sẽ thay đổi, mặc dù ta đã thiết kế đem quyền xử trí Tân Vệ Thư từ trên tay Hứa Mộng Khê cầm tới, nhưng nha đầu kia giống như muốn đi theo chúng ta."

"2"

Nam nhân mảnh khảnh nhíu mày, có vẻ hơi bất mãn:

"Những người dòng chính kia của ngươi đi theo ngược lại không ngại, lòng trung thành của bọn họ với ngươi thì ta từng nghe nói qua, nhưng có nữ nhân Hứa Mộng Khê này đi theo... Chúng ta làm việc phải bó tay bó chân."

Sắc mặt Hoàng Thi Duy như thường, thấp giọng nói:

"Tính tình của nàng vẫn là như thế, vừa vặn để nàng bắt gặp, không có cách nào cự tuyệt."

T¡ Tử Kính trâm ngâm một chút, tùy ý nói:

"Vậy thì xử lý nàng trên đường đi, vừa vặn có thể giá họa cho Tần gia, có phần thù hận này, tên Tổng trưởng Mật Trinh kia có lẽ có thể ngả về phía tướng phủ một chút..."

"Không được."

Thanh âm Hoàng Thi Duy trầm xuống, trong biển rậm rạp tiếng ve kêu chim hót thoáng chốc yên tĩnh.

Hoàng Thi Duy nhìn chằm chằm nam nhân âm nhu trước mắt, gằn từng chữ:

"Nàng không thể chết ở chỗ này."

T¡ Tử Kính thấy thế, mắt híp híp dài nhỏ trực tiếp nheo thành hai khe hở, khóe môi hơi cong lên, giọng điệu mang theo một chút nguy hiểm như có như không:

"Trước kia bỏ mặc Hứa Mộng Khê nhảy nhót tưng bừng, một là vì lão già Tổng trưởng Mật Trinh Chu Toàn Bình kia, hai là vì nàng căn bản không tạo thành bất cứ uy hiếp gì đối với tướng quốc đại nhân, giết nàng không có bất cứ chỗ tốt nào. Nhưng hôm nay có một cơ hội giá họa thật tốt như vậy, Hoàng tiên sinh kiên quyết cự tuyệt như thế, có thể nói cho ta biết nguyên nhân nào đó hay không?”

Hoàng Thi Duy yên tĩnh một lát, nhìn chằm chằm đối phương một chút, thấp giọng nói:

"Đây là ý của Tam công tử."

Khóe mắt T¡ Tử Kính giật giật, trực tiếp bị chọc tức bật cười:

"Lời này của ngươi là có ý gì?"

"Tam công tử từng nói với ta, hắn rất thích nàng ấy."

"Tam công tử đã chết."

"Ngươi phụ trách tất cả Kinh Kỳ, hơn nữa còn là người thông minh."

"Nhưng ta nhớ trong hồng nhan của Tam công tử không có nhân vật nào như nàng."

"Nhưng lời này đúng là Tam công tử nói."

"Hoàng Thi Duy, con mẹ nó, ngươi dám lấy Tam công tử ra đè ta?"

T¡ Tử Kính trực tiếp chửi tục.

Hoàng Thi Duy rũ mi mắt, không lên tiếng.

T¡ Tử Kính hít sâu một hơi, nhưng trong lòng cũng có chút mơ hồ bất an.

Là tâm phúc tuyệt đối của Lâu Cơ đại nhân, tất nhiên hắn cũng theo phe Tam công tử.

Mặc dù biết lời này của Hoàng Thi Duy có khả năng là vì tư tình mà lừa hắn, nhưng lỡ như thật thì sao?

Nếu thật sự xử lý vị chủ mẫu sau này, hắn, thậm chí toàn bộ T¡ gia còn lăn lộn được nữa sao?

Trâm mặc một chút, T¡ Tử Kính hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói:

"Hy vọng ngươi nói là sự thật, nhưng cũng hy vọng ngươi có thể quản tốt nàng trên đường đi, tướng quốc đại nhân rất coi trọng hành động lần này, phương hướng người Tần gia xuôi nam chính là Tây Mạc, mà Tam công tử cũng vừa vặn từ bên đó truyền vê một ít tin tức.

"Lần này đi Tây Mạc, cũng không chỉ có một mình ta, nếu nàng xáo trộn bố cục, vị đại nhân kia muốn giết nàng, ngươi cũng không ngăn được." Liệt nhật thiêu đốt đại địa, cỏ úa vàng vì hạn hán mà phân bố rải rác. Một đám cỏ lăn ( bụi có có hình cầu, khi gió thổi mạnh sẽ bật rễ lên và lăn khắp nơi trong sa mạc), bên trong cát vàng vô số Sa Lữ Trùng, theo một trận gió cuốn cát vàng mà bay lên không trung, sau đó rơi xuống vực sâu thăm thẳm phía trước, tựa như tận cùng của thế giới.

Sa Lữ Trùng là một loại bọ cánh cứng chỉ lớn chừng móng tay, mỗi khi thụ thai, con cái sẽ chui vào cỏ lăn, theo cuồng phong mang huyết mạch của tộc mình gieo rắc khắp hoang mạc.

Cỏ lăn không ngừng rơi xuống.

Va chạm liên tục vào vách đá dựng đứng khiến một bộ phận Sa Lữ Trùng bị hất văng ra ngoài.

Cuối cùng, cỏ lăn rơi xuống một đất bằng phẳng nhô ra giữa vách núi. Lúc này, không ít Sa Lữ Trùng bắt đầu bò ra ngoài theo những sợi cỏ nhỏ li ti. Nhưng ngay lúc đó, từ sâu trong cự hạp vốn yên tĩnh bỗng nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địal

Âm thanh ầm ầm tựa như địa long xoay mình, khiến cỏ lăn trên gò đất rung lên bần bật, tiếp tục rơi xuống vực sâu.

Nhưng lần rơi xuống này không kéo dài lâu. Một luồng kình phong mạnh mẽ từ đáy vực thổi ngược lên, đẩy cỏ lăn bay ngược trở lên. Cỏ lăn to chừng một thước bỗng chốc như con thuyền lênh đênh giữa biển cả trong cơn bão tố.

Chấn động dữ dội tạo thành từng đợt sóng gió cuồn cuộn, tiếng nổ vang vọng khắp vực sâu.

Trong cơn cuồng phong bão táp, đám Sa Lữ Trùng cố gắng bám chặt vào những sợi cỏ nhỏ bên trong cỏ lăn, để không bị hất văng ra ngoài.

Nhưng nỗ lực của chúng cuối cùng cũng trở thành vô ích.
Bình Luận (0)
Comment