Chương 108: Thực chiến
Giọng nói của Tô Cẩm Huyên rất nhẹ nhàng, mang theo vẻ bối rối.
Hứa Nguyên nghe vậy cười khẩy, nhìn nàng vui vẻ nói:
"Đương nhiên là sự thật, có điều nàng thật sự tin rồi sao? Ta còn tưởng nàng sẽ tiếp tục khăng khăng những cuốn sổ sách này là của Tướng Quốc phủ ta, chỉ là mấy ngày qua đống sổ sách này cũng đã được chỉnh sửa chút ít rồi."
Trái tim Tô Cẩm Huyên đột nhiên bùng cháy, nàng cắn môi:
"Hứa Trường Thiên, rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Ta muốn gì?"
Hứa Nguyên dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào chiếc bàn gỗ trước mặt:
"Tất nhiên là ta muốn xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng nàng, vừa rồi nàng không nghĩ vậy sao?"
“.”
Tô Cẩm Huyên im lặng.
Lắc đầu một cái, Hứa Nguyên nói một cách rõ ràng:
“Ta đã nói hết rồi, nàng có thể tự mình xem đối tượng giao dịch hay địa điểm giao dịch được ghi chép trong sổ sách này. Thời gian giao dịch sẽ được đánh giá sau."
Đôi mắt Tô Cẩm Huyên chớp chớp trong giây lát, nàng chậm rãi đứng dậy không nói một lời, từ trong núi sổ sách trên bàn lấy ra một cuốn sách, im lặng trở về chỗ ngồi xem.
Thấy vậy, Hứa Nguyên cũng không vội vàng, lặng lẽ ngồi một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Bây giờ tất cả những gì hắn phải làm là chờ đợi.
Một người tin tưởng vào một điều gì đó hơn mười năm giống như một tảng đá cứng, rất khó lay chuyển, nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã bắt đầu bén rễ rồi, vậy chỉ cần lặng lẽ chờ đợi hạt giống này phát triển, phá vỡ tảng đá này từ bên trong.
Thời gian trôi nhanh.
Vấn đề của Tô Cẩm Huyên chỉ là một tình tiết nhỏ trong cuộc sống hiện tại của Hứa Nguyên, sau khi xử lý xong liền tạm thời bị lãng quên.
Sau khi nhận được mệnh lệnh từ Đế đô, Lý quản sự đã giao tất cả những đan dược mà Hứa Nguyên muốn ngay trong hôm đó.
Nhưng số lượng đan dược không đủ.
So với những bình thuốc mà Hứa Trường Ca đã đưa trước đó, những đan dược mà Lý quản sự cất giữ đều rất hạn chế, trong đó những loại đan dược như Hộ Mạch Đan, Quảng Lăng Đan thậm chí còn không có đủ một bình.
Nếu Hứa Nguyên dùng để tu luyện, có lẽ số đan dược này sẽ cạn kiệt trong vòng chưa đầy một tuần.
Trong lúc chán nản, Hứa Nguyên không còn cách nào khác ngoài việc điều chỉnh lại tiến độ tu luyện của mình.
Nếu không duy trì đan dược, vậy thì khi tiếp tục cố chấp chuyển động công pháp tu luyện, ngươi sẽ cảm thấy trong kinh mạch của mình rất ngứa ngáy.
Cũng chính vì vậy mà chuỗi ngày đóng cửa tu luyện bất kể ngày đêm như trước đây liền chấm dứt.
Tuy nhiên, thời gian huấn luyện ngắn không có nghĩa là Hứa Nguyên không có việc gì làm.
Mặc dù hắn có ký ức của nguyên thân, nhưng đối phương vốn dĩ lại không biết gì về tu luyện, cho nên hắn phải tự mình nghiên cứu điển tịch để bổ sung kiến thức lấp vào chỗ trống đó, sau này sẽ không phải bất lực trong một số tình huống đặc biệt.
Thói quen sinh hoạt hàng ngày dần dần được cố định, nó gần như chỉ lặp đi lặp lại vài chuyện giống nhau.
Ngủ, ăn, luyện tập, đọc sách.
Nhưng sau hai ngày, ngoài bốn hoạt động này ra mỗi ngày Hứa Nguyên còn có thêm một nhiệm vụ nữa.
Thực chiến.
Mỗi lần hắn tu luyện cùng với Chu Thần xong, từ Võ Tuyên quán đi ra đều sẽ thấy võ trường tập luyện của võ đồ.
Chứng kiến mấy tên cao to cơ bắp lực lưỡng đang đánh nhau bằng xương bằng thịt, Hứa Nguyên liền nảy ra ý tưởng muốn đánh đối kháng.
Bởi vì từ trước đến nay, hắn chưa thực sự chiến đấu với ai có sức mạnh tương đương.
Hắn ngứa tay đi thẳng ra sân.
Thấy tam công tử đi tới, võ đài vốn đang sôi động nhất thời lập tức im lặng.
Không ai dám lên tiếng.
Khi Hứa Nguyên phải liên tục nhấn mạnh rằng hắn sẽ không ôm hận, trực tiếp thưởng đan dược cho người cùng đánh một trận với hắn, cuối cùng cũng có một võ sỹ luyện mạch bát phẩm chậm rãi bước vào sân.
Về thực lực của đối phương, Từ Nguyên rất hài lòng.
Nhân vật chính của nguyên tác hiện tại cũng đang ở cấp bậc bát phẩm, nhưng hắn ta có thể đánh bại một nhóm hộ vệ luyện mạch bát phẩm.
Hứa Nguyên cảm thấy cho dù hắn không giỏi bằng nhân vật chính, nhưng việc đánh bại đối thủ là cường giả bát phẩm trước mặt bằng Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết chắc cũng không thành vấn đề.
Sau đó,
Sau đó hắn thua.
Thất bại hoàn toàn.
Mặc dù có sự hỗ trợ mạnh mẽ của Huyết Nguyên Tâm Viên Quyết, hắn căn bản không phải là đối thủ của võ giả bát phẩm.
Không thể sử dụng sức mạnh, đối thủ chỉ ra sức tấn công bằng võ thuật từ chiêu này đến chiêu khác, thế công tiếp tục như sóng, chỉ sau một phút giao đấu hắn đã bị buộc phải rời khỏi võ đài.
Đứng dưới võ đài,
Hứa Nguyên có thể cảm nhận được, nếu võ giả đối diện không phải vì kiêng dè đến thân phận của hắn nên chiến đấu có phần kìm chế, có lẽ hắn đã phải đo đất chỉ sau vài chiêu rồi.
Trong Võ Tuyên Viện vốn không có kẻ nào tầm thường.
Những tên hộ vệ nơi này không phải là những tên ở đầu đường xó chợ, mỗi người trong số họ đều được lựa chọn rất cẩn thận trong hàng ngàn võ sinh ưu tú của Thiên An võ quán, dù nói rằng bọn họ là những người leo ra từ cõi chết cũng không hề cường điệu.
Ngay lúc đó,
Hứa Nguyên đột nhiên hiểu được thực lực có thể giết chết hộ vệ thất phẩm của nhân vật chính Tần Mặc kia là thế nào.
Nếu bây giờ một mình hắn đối mặt với Tần Mặc, chỉ cần một chiêu là hắn có thể bị giết chết rồi.
Không nói gì thêm, Hứa Nguyên ném phần thưởng xuống sau đó trực tiếp rời đi.
Hành động này trực tiếp khiến người đàn ông lực lưỡng đối diện hóa ngốc khi nhận được phần thưởng.
Hắn vậy mà tự mình bỏ cuộc.
Ngay cả thiên tài thiết thể lục phẩm như Tiết Dũng mà vẫn có thể bị vị tam thiếu gia này nói giết liền giết, nói gì đến một luyện mạch bát phẩm nhỏ nhoi như mình.
Hắn hoang mang hồi hộp chờ đợi đến ngày hôm sau, lại nhìn thấy bóng dáng tam công tử trong võ đài.
Lần này, tam công tử trực tiếp mang đến một lọ "Luyện cốt đơn".
Đánh thắng một trận được một viên.
Luyện cốt đơn, cấp bậc luyện mạch bát phẩm như bọn họ mỗi tháng chỉ có thể nhận được ba viên.
Phần thưởng càng lớn càng khiến nhiều người chú ý.
Ngay sau đó, người thứ hai bị phần thưởng này thu hút đã bước lên võ đài.
Một phút sau, tên kia bước xuống với một viên luyện cốt đơn.
Tam thiếu gia bị đánh bay khỏi võ đài không nói gì, chỉ ngồi ở rìa võ đài lặng lẽ điều chỉnh hơi thở trong một khắc, rồi lại lên đài.
Khung cảnh im lặng,
Trong im lặng, tên vừa đánh thắng lúc nãy lại tiếp tục lên đài.