Chương 107: Hắc thủ sau màn
Tin tức này ngay lập tức vực dậy hiệu suất của Hắc Lân Vệ Giang Nam phủ.
Ban đầu Tần Vị Cửu không hề động vào tài sản của gia đình Tô Cẩm Huyên, nhưng hắc tử trong tay hắn lại nảy sinh ý đồ chiếm đoạt tài sản của bọn họ.
Công khai mang đi thì cũng có thể hiểu được, dù sao Tô Cẩm Huyên lúc ấy hoàn toàn tin tưởng ngươi, quan hệ giữa ngươi và nàng như huynh muội, thay nàng quản lý, đợi đến khi nào thời gian thích hợp liền trả lại.
Nhưng nếu như bí mật tinh toán lấy đi, thông tin này rất đáng để suy ngẫm.
Mặc dù đây vẫn chưa phải là bằng chứng xác thực, nhưng nó đã cung cấp cho Hắc Lân Vệ Giang Nam một con đường để điều tra.
Điều tra từ dưới lên trên bị mất manh mối bởi vì ba nhân vật chủ chốt đều đã chết không đối chứng, nhưng với manh mối mới này, bọn họ có thể điều tra từ trên xuống dưới.
Sau khi kiểm tra, ảnh vệ Hắc Lân Vệ Giang Nam phát hiện ra hai manh mối bị đứt đoạn đã được ghép lại với nhau.
Cha mẹ của Tô Cẩm Huyên thành lập cửa hàng vải Tô Tần được Thiên An Thương Hội hậu thuẫn để kinh doanh, trong khi ba người kia được Không Hoa Thương Hội hậu thuẫn.
Để tìm hiểu vấn đề này cũng rất đơn giản,
Giống như các thương hiệu quần áo ở hiện đại luôn có một số tên chung như XX, một khi những cửa hàng vải nhỏ chỉ kinh doanh trong một phạm vi nhỏ này đạt được sự hợp tác với các thương hội lớn, họ chắc chắn nóng lòng muốn mọi người biết được sự giao dịch này.
Đây giống như một loại chứng nhận chất lượng của họ vậy.
Chỉ cần đến hỏi thăm những người quản sự già đã làm việc hơn hai mươi năm ở các cửa hàng vải thì có thể biết được điều này.
Tất nhiên,
Quan trọng hơn là,
Cửa hàng vải của ba kẻ thù của Tô Cẩm Huyên đều liên kết với Không Hoa thương hội.
Không Hoa Thương Hội trực tiếp tiếp nhận tất cả sản nghiệp của ba nhà buôn vải này.
Ngoại trừ người quản sự bị thay thế do qua đời, những người quản sự cấp trung và cấp cao còn lại hầu như không thay đổi trong mười năm qua.
Hứa Nguyên hết sức vui mừng khi nhận được tin này.
Sau khi mua lại một thương hội nhỏ, dù quả thực sẽ không thích hợp nếu như người tiếp quản mới ngay lập tức gây chiến khiến những người cũ hoảng sợ, nhưng ít nhất cũng phải thay thế hai tâm phúc vào những vị trí chủ chốt đúng không?
Không Hoa Thương Hội đã mua lại hơn chục cửa hàng vải
Không Hoa Thương Hội đã mua lại ba cửa hàng vải kia hơn mười năm nhưng vẫn không thay đổi những người quản sự kia, dụng ý là gì?
Tài sản trước đây chỉ thay mặt quản lý, sau đó hoàn về cho chủ cũ sao?
Hơn nửa tiếng sau, Hứa Nguyên chầm chậm đẩy cửa bước vào phòng.
Ánh sáng trong phòng vẫn mờ mịt như trước, thức ăn và điểm tâm đều đã bị nha hoàn dọn đi, chỉ còn lại một nữ tử ngồi một mình trên chiếc ghế đẩu trước chiếc bàn tròn nhỏ.
Từ Cẩm Huyên quay lưng về phía cửa, bóng lưng vẫn thẳng nhưng lại trông có vẻ gầy gò.
Hứa Nguyên chậm rãi đến gần, phát hiện thân thể mảnh khảnh của nàng dưới lớp vải lụa trắng xanh lúc này đang khẽ run lên.
Tiến lên hai bước,
Tô Cẩm Huyên nhẹ nhàng lên tiếng với giọng run run:
"Ngươi có bằng chứng không, Tần... Tần tiên sinh có mối liên hệ với Không Hoa Thương Hội."
Hứa Nguyên nghe vậy liền yên lặng đi đến bên nàng.
Vừa rồi hắn ra ngoài là để lấy cái này.
Thông qua liên lạc của Ảnh Nhi, Đế đô đã gửi đến bằng chứng quan trọng này.
Chỉ là không ngờ có rất nhiều suy đoán đều là sự thật, dùng trận pháp Hoạt Tự Khắc Ấn Kỳ để in ra cũng mất hơn nửa canh giờ.
"Xoạt—"
Tâm niệm vừa động, Hứa Nguyên lấy ra vài chồng sổ sách dày từ trong trữ vật giới, đặt xuống mặt đất phát ra đợt âm thanh bức bối.
Đôi mắt Tô Cẩm Huyên trống rỗng, nàng nhìn chằm chằm vào đống sổ sách mà Hứa Nguyên lấy ra một lúc, rồi trầm giọng nói:
"Đây là."
Hứa Nguyên ngồi xuống, rót cho mình một tách trà, chậm rãi nói:
“Sổ sách của Không Hoa Thương hội trong hơn mười năm nay. Mỗi tháng bọn họ đều có một lượng lớn ngân phiếu, dược liệu, thành phẩm tài nguyên các loại chảy về Thiên Vũ Tông, ngươi có thể tự mình nhìn xem."
Nhìn vào đống ghi chép như vậy, Tô Cẩm Huyên có chút choáng váng.
Nàng hỏi câu hỏi vừa rồi không phải vì muốn có câu trả lời, mà vì nàng muốn phủ nhận những nghi ngờ của chính nàng về Tần tiên sinh.
Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, bất kể Hứa Trường Thiên có đưa ra bất kỳ bằng chứng gì, nàng cũng sẽ nói với hắn:
"Lời ngươi nói không có bằng chứng, có thể chính ngươi đã tự soạn ra đống bằng chứng này."
Nhưng bây giờ nàng không thể thốt ra câu này được.
Quá nhiều.
Không Hoa Thương Hội, một thương hội khu vực có thể coi là một thương hội lớn tầm trung trên toàn Đại Viêm, tài khoản tích lũy hơn mười năm, có thể nói là chất chồng như núi.
Sổ sách không phải là thứ có thể tùy ý chỉnh sửa bằng trí tưởng tượng, những thứ đến và đi phải bằng nhau, dòng tiền ra vào của tài khoản đều có thể tính toán được.
Ngay cả khi Hứa Trường Thiên có thể đoán trước được tương lai và ra lệnh biên soạn đống bằng chứng giả này ngay từ khi nàng bị bắt thì cũng không thể biên soạn nhiều sổ sách như vậy chỉ trong mười ngày.
Nhìn vẻ mặt của Tô Cẩm Huyên, trong lòng Hứa Nguyên đã hiểu rõ.
Ha, nếu việc lập sổ sách mà đơn giản như vậy thì kiếp trước đâu có nhiều kế toán phải gánh trách nhiệm đến vậy.
Hứa Nguyên tùy ý nhặt một cuốn sổ trên mặt đất lên và mở ra, vừa lướt qua vừa thản nhiên nói:
“Nếu nàng cần so sánh các tài khoản giả của Không Hoa Thương Hội, ta cũng có thể phân phó Hắc Lân Vệ ở Đế kinh chuyển đến cho nàng."
Sổ sách giả?
Sổ sách thật?
Tô Cẩm Huyên nhìn núi sổ sách trước mặt, hơi run lên.
Nếu tất cả đều là ngụy tạo thì Hứa Trường Thiên phải lập một sổ sách giả với số tiền tương tự.
Sổ sách lớn như vậy không bao giờ có thể hoàn thành trong mười ngày.
"Đây là...thật sao?"