Chương 1405: Nữ Nhân Điên
Chương 1405: Nữ Nhân ĐiênChương 1405: Nữ Nhân Điên
Cường đại, ngang ngược, chẳng nói đạo lý nào.
Nhìn dấu vết lưu lại phía dưới, Hứa Nguyên thử thăm dò:
"Thắng rồi?"
Thiên Dạ khẽ nhún đôi vai nhỏ nhắn:
"Chỉ có thể nói không thua."
Đôi mắt Hứa Nguyên lóe lên, lại thăm dò:
"Bạch Đế mạnh đến vậy?"
Thiên Dạ nghe vậy rõ ràng sững người, rồi bật cười khúc khích, đưa tay điểm nhẹ lên trán Hứa Nguyên:
“Trường Thiên ca ca, huynh đang nghĩ gì vậy?"
Vừa nói, nàng vừa dùng ngón tay dẫn dắt tầm mắt Hứa Nguyên lướt qua thân thể mềm mại nhưng cứng ngắc của mình:
"Đừng nói hiện tại thân thể này của ta không chịu nổi giày vò, cho dù là hai vạn năm trước, ta muốn giết một tên Thánh Nhân cũng phải tốn không ít công phu, huống hồ là tồn tại như Cổ Uyên Chi Chủ.
"Hắn một kích bỏ đi, chẳng lẽ huynh muốn ta liều mạng Thiên Diễn muội muội, đuổi theo đại chiến với hắn sao?"...
Hứa Nguyên trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
"Nhưng ngươi là 'Thiên Diễn, một mình ứng kiếp."
Thiên Dạ cười, khoát tay:
"Giữa Thánh Nhân, làm gì có chuyện phân thắng bại nhanh như vậy? Ta có thể một mình ứng phó Mị Thần đại kiếp năm đó, là vì trận kiếp nạn ấy có Mị Thần Anh Thụ là hạch tâm, ta đã chuẩn bị rất nhiều rất nhiều hậu chiêu mới miễn cưỡng thành công, chứ dị quỷ đại kiếp vạn năm trước, một mình ta làm sao ứng phó nổi."
Nói đến đây, Thiên Dạ dường như mất hứng, trợn mắt nhìn Hứa Nguyên:
"Kẻ nào có thể thành Thánh đều không đơn giản, nhưng nói đến chuẩn bị, năm đó ta từng vì một món bảo bối mà đánh với Cổ Uyên Chi Chủ hai vạn năm trước." "Thắng?"
"Đó là tự nhiên."
Đôi mắt đẹp của Thiên Dạ thoáng vẻ hoài niệm, khẽ lắc đầu:
"Nhưng từ một kích vừa rồi mà xem, Bạch Đế này dường như còn mạnh hơn Cổ Uyên Chỉ Chủ năm đó một bậc."
Nghe vậy, Hứa Nguyên nửa ngày mới thốt lên:
"Ngươi không thể nhanh chóng giải quyết Bạch Đế, vậy sao không đi?"
Thiên Dạ liếc Hứa Nguyên, thản nhiên:
"Vì thú vị"
"Thú vị chỗ nào?"
"Trêu chọc một đời Cổ Uyên Chi Chủ, chẳng phải thú vị sao?"
"Nếu hắn đánh đến cùng thì sao?"
"Ta ngược lại mong hắn đánh đến cùng."
"Ngươi còn sát chiêu?"
"Nếu thiêu đốt toàn bộ sinh mệnh của Thiên Diễn, có một tia cơ hội giết hắn, nhưng nhiều khả năng chỉ đánh hắn trọng thương, để hắn bỏ chạy."... Hứa Nguyên cau mày, siết chặt tay.
Nhìn vẻ tức giận của Hứa Nguyên, Thiên Dạ khẽ nheo mắt, đầu ngón tay lướt qua đôi môi đỏ mọng, cười yêu dã:
"Nhìn xem, Trường Thiên ca ca, huynh nóng ruột kìa, đây cũng là một trong những niềm vui của ta đó - "
Vừa nói, nàng vừa đưa tay vuốt ve bụng Thiên Diễn:
"Thật sự khiến ta rất hưng phấn."
"Con mẹ nó, nữ nhân điên!"
Hứa Nguyên buột miệng.
Thiên Dạ nghe vậy cười khanh khách, đôi mắt vàng lóe sáng kỳ dị, đưa tay điểm nhẹ lên ngực Hứa Nguyên:
"Giờ huynh mới biết ta điên sao, Trường Thiên ca ca?”"... Nhìn chằm chằm Thiên Dạ hồi lâu, Hứa Nguyên hít sâu, đột nhiên cười khẽ:
"Ngươi đang tận hưởng cảm giác Thiên Diễn vì ta, mà để ngươi thiêu đốt sinh mệnh của nàng sao?"...
Thiên Dạ khựng lại, nghiêng đầu suy nghĩ, đưa ngón trỏ và ngón cái ra, so một chút, cười duyên dáng:
"Chỉ một chút xíu thôi."
"Thiên Diễn thiêu đốt sinh mệnh, vậy còn ngươi?"
"Tất nhiên sẽ chết."
Thiên Dạ không chút do dự, cười nhạt hỏi ngược lại:
"Ta là thần vô chi thái của nàng, nàng chết, ta tất nhiên cũng chết."
"Ngươi làm vậy chỉ vì theo đuổi khoái lạc nhất thời?"
"Đúng vậy."
Thiên Dạ bu môi, đưa tay vén tóc:
"Trách nhiệm của ta đã hoàn thành từ hai vạn năm trước rồi, ta tò mò hơn là khi hai đời "Thiên Diễn' cùng chết vì huynh, thì biểu cảm của huynh sẽ như thế nào."
Nói rồi, nụ cười của nàng như một con quỷ dữ sâu thẳm, ôn nhu như nước:
"Tất nhiên, ta sẽ đảm bảo an toàn cho huynh, để Trường Thiên ca ca có thể tiếp tục sống, như vậy mới càng thú vị - "...
Ký ức không trọn vẹn khiến nhận thức của Hứa Nguyên về yêu nữ trước mắt có phần lệch lạc, mà giờ đây biểu hiện của nàng đã bổ khuyết phần thiếu sót đó.
Bản thân Hứa Nguyên cũng là người thích xem náo nhiệt, nhưng hắn thích xem, chứ không muốn trở thành trò cười.
Còn Thiên Dạ, nàng ta là một kẻ điên.
Vì theo đuổi khoái cảm bệnh hoạn trong chớp mắt, nàng ta thậm chí có thể hy sinh cả tính mạng.
Đây là một quả bom không thể khống chế, không, phải nói là bom hạt nhân mới đúng.
"Sao, Trường Thiên ca ca lại muốn giết ta sao?"
Thiên Dạ dường như nhìn thấu suy nghĩ của Hứa Nguyên, nhưng không hề tức giận, ngược lại còn có phần hưng phấn:
"Huynh không cần phủ nhận, ở trong Mị Thần ảo cảnh, huynh vẫn luôn muốn giết ta, không ngờ ký ức còn chưa khôi phục, mà sát ý đã thức tỉnh trước rồi."
Nói xong, nàng đưa tay kéo bàn tay Hứa Nguyên, đặt ngón trỏ hắn lên vị trí trái tim mình.
Làm xong, Thiên Dạ nhìn thẳng vào mắt Hứa Nguyên, đôi đồng tử vàng kim lung linh, hàng mi dài khẽ rung, mỉm cười như hoa:
"Lúc trước, huynh vừa ân ái với ta, vừa dùng kiếm đâm thẳng vào tim ta đấy - "
Thiên Dạ khẽ cắn môi, hai má ửng hồng, đôi mắt vàng long lanh, mang theo vẻ yêu mị kỳ lạ:
"Lúc đó, vẻ mặt bối rối của Trường Thiên ca ca thật sự khiến ta rất vui vẻ."
".." Hứa Nguyên.
"AI"
Thiên Dạ đột nhiên như nhận ra điều gì, vội vàng hất tay Hứa Nguyên ra, lùi lại hai bước, e thẹn nghiêng đầu cười:
"Hình như Thiên Diễn muội muội không biết chuyện này, thật ngại quá - "
".." Hứa Nguyên.
Hắn vô thức cảm thấy Thiên Dạ đang bịa chuyện, nhưng lại có cảm giác lời nàng ta rất thật.
Yêu nữ này mới thức tỉnh chưa được nửa canh giờ, mà tâm tính hắn đã bị giày vò đến mức thay đổi ít nhiều rồi.
Mà trong ảo cảnh, hắn cùng nàng bởi vì Đồng Sinh Chi Tỏa tương ái tương sát gân mười năm.
Hứa Nguyên cũng có chút không dám tưởng tượng tâm cảnh của chính mình. khi đó