Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1094 - Chương 1406: Bị Giày Vò

Chương 1406: Bị Giày Vò Chương 1406: Bị Giày VòChương 1406: Bị Giày Vò

Theo một tiếng thở dài, Hứa Nguyên thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào Thiên Dạ, dùng sức day day mi tâm, ổn định tâm thái.

Hắn xem như đã phát hiện ra rồi.

Yêu nữ này tựa hồ đặc biệt thích thú với việc kích thích tinh thần của hắn.

Hắn càng nhìn nàng như vậy, càng phản kháng, Thiên Dạ lại càng hưng phấn.

Hắn có cặn bã hơn nữa cũng không dám trêu chọc nữ nhân điên, nhưng yêu nữ này tựa hồ đã khóa chặt lấy hắn.

Thật sự là nghiệp chướng!

Yên lặng kéo dài mấy hơi thở, sau khi Hứa Nguyên hoàn toàn bình phục tâm tình, thản nhiên hỏi:

"Bạch Đế rời đi rồi, vậy đôi phu phụ phía dưới kia đâu?"

Thiên Dạ khẽ cười, đáp:

"Tự nhiên là chạy rồi, ngươi không nhìn thấy bổn cung cùng Bạch Đế giao thủ, không có nghĩa là bọn họ không nhìn thấy, chẳng lẽ chờ chết sao?"

Hứa Nguyên suy nghĩ một chút, thấp giọng hỏi:

"Ngươi hẳn là có thể cảm ứng được phương vị của Liễu Mộc Quỷ Nhận chứ?"

Thiên Dạ khẽ gật đầu, cười nói:

"Quỷ nhận này là do ta tự tay dùng Thiên Gai Quỷ Liễu luyện chế, tự nhiên có liên hệ chặt chế với ta."

Dứt lời, nàng dừng một chút, bỗng nhiên hỏi:

"Đúng rồi, việc vui mà ngươi vừa mới hứa với ta là gì?"

Hứa Nguyên khẽ hừ một tiếng, nhìn chằm chằm vào nơi vợ chồng Mục Hưng Nghĩa từng đứng, chậm rãi nói:

"Nguyên khí tầm thường không giúp ta tu luyện, nhưng Uyển phu nhân, hoặc là nói, thứ trong bụng Uyển phu nhân có thể."

"2" Thiên Dạ ý thức được ý đồ của nam nhân trước mắt, kéo dài giọng nói:

"Vậy cho dù đợi viện binh của tướng phủ tới, chúng ta cũng không cần vội vàng đuổi theo bọn họ."

"Vì sao?"

Hứa Nguyên nghỉ hoặc.

"Âm quỷ là thứ không có đầu óc."

Thiên Dạ cười tủm tỉm nhìn chằm chằm vào hướng vợ chồng Mục Hưng Nghĩa rời đi, giọng điệu mang theo một tia khinh miệt:

"Vì đứa con của mình, hai tên tàn phế kia sẽ tự mình tìm đến ngươi."

Hoàng sa mênh mông, nắng chiều tà, ánh tà dương in bóng những tảng đá lớn vào trong hang động chật hẹp.

Ở cuối bóng đá, một bàn chân trần trắng nõn hiện ra.

Một thiếu nữ toàn thân trần trụi, dựa vào vách đá, thân thể cuộn tròn, run rẩy, từng lớp vảy rồng ẩn hiện trên làn da trắng như ngọc, vùng eo máu thịt bê bết, từng tia máu tươi chảy dọc theo cơ thể nàng xuống mặt đất, giống như mạng nhện giăng đầy đất.

Bên cạnh nàng, hàng chục mảnh vảy rồng nhuốm máu nằm la liệt.

Cùng với một mảnh vảy rồng vỡ vụn rơi xuống đất, Bạch Thấm Thanh cắn chặt môi, không để bản thân phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng cơn đau vẫn khiến ngón chân nàng co quắp.

Vảy rồng không nguyên vẹn sẽ không thể tự lành, chỉ có nhổ bỏ những phần bị tổn thương này, nó mới có thể mọc lại.

Trong hang động yên tĩnh, trong khoảnh khắc, chỉ còn lại tiếng thở dốc của thiếu nữ vì đau đớn.

Xử lý xong vết thương, Bạch Thấm Thanh chống đầu gối, chật vật đứng dậy từ mặt đất, vừa khập khiễng đi ra khỏi hang động, vừa lấy một bộ váy áo choàng lên người.

Nàng không hiểu tại sao yêu quái lại muốn mặc quần áo giống như nhân loại.

Cho dù đã hóa hình, bọn họ chung quy vẫn là yêu tộc.

Nhưng từ khi nàng có được ý thức, các đại yêu tộc trong Cổ Uyên vẫn luôn học theo nhân loại, những kẻ đang chiếm giữ Trung Thổ.

Cho dù là phong tục tập quán, hay là cơ cấu quyền lực. Đặc biệt là những đại yêu sau khi hóa hình.

Bọn họ bắt đầu học cách mặc quần áo, học lễ nghỉ tôn ti, học tập các loại thể chế, học tập những thứ giả dối chưa từng tồn tại ở Cổ Uyên.

Phụ thân nói cho nàng biết, chỉ có học tập những điểm mạnh này của nhân loại, yêu tộc bọn họ mới có một ngày có thể thống trị Trung Thổ.

Mặc dù do yêu tộc trời sinh có nhiều hạn chế, nên quá trình thay đổi này vô cùng chậm chạp, nhưng mọi thứ trong Cổ Uyên quả thực đang phát triển theo hướng tốt đẹp hơn.

Số lượng yêu thú mà Cổ Uyên có thể chứa được đang dần dần tăng lên, mỗi năm yêu thú tấn công biên giới Đại Viêm ngày càng nhiều.

Nhưng nàng chung quy không thích sự gò bó này, giống như rất nhiều bậc trưởng bối trong tộc.

Nhưng đây là mệnh lệnh mà Bạch Đế cưỡng ép thi hành, cũng là "chính lệnh" mà các tộc trưởng đồng ý.

Trong lòng suy nghĩ, Bạch Thấm Thanh bước một bước lên bãi cát vàng bên ngoài hang động.

Cát vàng mịn màng, ấm áp dưới ánh mặt trời, cảm giác giãm lên rất dễ chịu, nhưng ánh mắt nàng lại bị một bóng người bên cạnh hang động thu hút.

Theo bản năng, Bạch Thấm Thanh muốn tiến lên cọ cọ vào khuôn mặt đối phương để thể hiện sự thân mật, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Cung kính hành lễ với nam nhân trung niên kia, Bạch Thấm Thanh cúi đầu, nhẹ giọng nói:

"Phụ thân, người đến rồi."

Bạch Đế khẽ dựa vào vách đá, liếc nhìn thiếu nữ, gật đầu:

"Ừ, ta có chút việc cần xử lý ở gần đây, cảm nhận được ngươi sử dụng Tổ Ấn nên ghé qua xem sao."

Nghe vậy, trong đôi mắt đẹp của Bạch Thấm Thanh hiện lên gợn sóng, giọng nói trở nên gấp gáp:

"Ta... ta tìm thấy Hóa Long Tinh của Tinh Nhi ở đó, phụ thân... người hẳn là cũng cảm ứng được phải không?"

Nói xong, giọng điệu Bạch Thấm Thanh trầm xuống, trong mắt hiện lên sát ý, nàng siết chặt tay: "Tinh Nhi... nó... nó quả nhiên đã chết trong tay nhân loại." Giọng Bạch Đế rất bình tĩnh, hắn thu hồi ánh mắt nhìn con gái, nhẹ nhàng đáp: "Ta quả thật có cảm ứng được." "Vậy Hóa Long Tinh của Tinh Nhi..." "Ta không mang về." "A2" Bạch Thấm Thanh kinh ngạc nhìn phụ thân, ánh mắt lộ vẻ khó tin. Nàng không hiểu tại sao những người kia có thể ngăn cản phụ thân.
Bình Luận (0)
Comment