Chương 110: Tô cô nương muốn gặp
Nhìn thấy nàng, Hứa Nguyên nhướng mày.
Hắn nhớ ra đối phương là thị nữ mà Lý quản sự đã sắp xếp để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của Tô Cẩm Huyên.
"Sao vậy?"
Thị nữ thở dốc:
"Tô cô nương nói... nói rằng cô nương muốn gặp Tam thiếu gia."
Trong mấy ngày Hứa Nguyên vùi đầu vào thực chiến, Tô Cẩm Huyên vẫn ở trong sương phòng không bước chân ra ngoài, xem xét cẩn thận sổ sách của Không Hoa Thương Hội.
Đối với nàng, việc phủ nhận Tần Vị Cửu chẳng khác nào phủ nhận niềm tin hơn mười năm nay của chính mình, vì vậy nàng nhất định phải tìm ra sơ hở trong những cuốn sổ sách này.
Sau khi Hứa Nguyên biết được, hắn đã ra lệnh cho người in sổ sách giả của Không Hoa Thương Hội và đưa đến phòng Tô Cẩm Huyên để nàng xem.
Đối với việc xem xét của Tô Cẩm Huyên phải mất hơn nửa tháng.
Đến ngoài cửa phòng, Hứa Nguyên đẩy cửa một mình đi vào.
Không ngoài dự đoán, toàn bộ căn phòng chất đầy sổ sách xếp chồng lên nhau như một ngọn núi.
Trên giường, trên sàn, trên bàn, trên bậc cửa sổ.
Một số đã được mở ra, một số đã được đóng lại và một số cuốn thậm chí còn bị xé thành từng mảnh.
Nhìn quanh căn phòng bừa bộn, ánh mắt của Hứa Nguyên cuối cùng cũng dừng lại ở nữ tử trên nệm.
Tô Cẩm Huyên quỳ trên tấm nệm cạnh khay trà, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng ánh mắt lại không còn do dự như trước nữa.
Hứa Nguyên trực tiếp giẫm lên các cuốn sổ, đi đến ngồi đối diện nàng, rót cho mình một tách trà rồi hỏi:
"Tô cô nương đã đọc xong chưa?"
"Chưa."
Giọng nói của Tô Cẩm Huyên rất mềm mại thậm chí còn có chút khàn, mấy ngày nay chắc hẳn nàng đã khóc rất nhiều lần:
"Làm sao ngươi có được những sổ sách này?"
Giọng nói nhẹ nhàng của Tô Cẩm Huyên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.
Hứa Nguyên trả lời một cách tự nhiên:
"Đương nhiên là từ Cẩm Lân Vệ điều tra được rồi, tại sao ngươi không đọc tiếp?"
Tô Cẩm Huyên đặt cuốn sổ trong tay lên bàn gỗ, đôi mắt đẹp của nàng hạ xuống, nhẹ nhàng nói:
"Không cần đọc tiếp nữa."
Ngẫu nhiên chọn ra nhiều sách như vậy, nàng đã chứng minh được tính xác thực của những ghi chép này.
Hứa Nguyên quay người lại, ngồi xuống trước mặt nàng cười nói:
"Vậy là giờ nàng đã đoán ra rồi sao?"
"."
Tô Cẩm Huyên im lặng.
Hứa Nguyên nói với giọng nhẹ nhàng:
“Ta biết chuyện này tạm thời khiến nàng khó chấp nhận, nhưng chắc nàng cũng đã có quyết định nên mới muốn ta đến đây đúng không?”
Tô Cẩm Huyên cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run lên, giọng điệu rất bình tĩnh:
"Được rồi, ngươi muốn ta làm gì?"
Hứa Nguyên khẽ mỉm cười khi nghe thấy những lời đó, hắn nhẹ nhàng nói:
"Ba điều."
"Đầu tiên, hãy nói cho ta tất cả những gì nàng biết về Tần Vị Cửu. "
"Thứ hai, làm theo mệnh lệnh của ta và gửi tin tức giả cho Tần Vị Cửu. "
"Thứ ba, ừm...giúp ta tu luyện. "
Sau thời gian phân vân và rối rắm, Tô Cẩn Huyên hạ quyết tâm, trở nên dứt khoát nói:
“Ta có thể đồng ý với hai điểm đầu, nhưng điểm thứ ba này...”
Tô Cẩn Huyên dừng lại mội chút, đôi mắt như hai bông hoa đào ngọt ngào híp híp lại, nhìn chằm chằm vào Hứa Nguyên:
“Ngươi muốn song tu cùng với ta?”
Mặc dù thức hải của đối phương đã bị phong bế lại, thiên phú mị thể không còn được một nửa so với ban đầu, nhưng ánh mắt vẫn còn quyến rũ...
Mị Hồn Ma Thể, khủng bố đến như vậy!
Lặng nhìn nhau hai giây, Hứa Nguyên khẽ cười một tiếng, cơ mặt run rẩy nhè nhẹ, khoát tay áo nói:
“Tô cô nương nói đùa rồi, ta không chịu nổi Mị Hồn Ma Thể, cho dù ngươi chủ động song tu với ta thì ta cũng không dám”
Tô Cẩn Huyên cụp mắt xuống, hai tay cầm lấy tách trà, nhẹ nhàng xoay xoay một lát. Sau đó, bỗng nhiên khóe môi hồng mỉm cười:
“Haha, ta nghĩ ngươi cũng không có lá gan làm như vậy”
“...” – Bỗng nhiên Hứa Nguyên nắm chặt tay lại. Nhưng ngay sau đó lại thả lỏng ra.
Hiện tại nữ nhân này cũng chỉ là mạnh miệng tìm chết mà thôi.
Tô Cẩn Huyên tự rót cho mình một tách trà, nói:
“Hứa Trường Thiên, đây là ngươi muốn mượn Mê Hồn Chủng của ta để tu luyện ma công của ngươi?”
“Thông minh!” – Hứa Nguyên giơ lên một ngón tay cái.
Những bào tử mà lúc trước Tô Cẩn Huyên dùng để không chế thân thể của hắn, ở thế giới này có được một cái tên riêng, đó là Mê Hồn Chủng.
Tô Cẩn Huyên khẽ nhấp một ngụm trà thơm lên môi, giọng nói đều đều, không lộ ra hỉ nộ:
“Ý hồn của người bình thường nếu bị ngươi ăn thì sẽ rất khó để bổ sung và hồi phục trở lại. Nhưng Mê Hồn Chủng của ta thì không giống như vậy, chỉ cần đầy đủ tài nguyên và tu dưỡng sung túc, thức hải của ta tự nó sẽ ngưng tụ lại đẩy đủ. Ngươi có biết đặc điểm ấy không?”
“Đương nhiên” – Hứa Nguyên.
Trên điển tịch có ghi lại, về chi tiết cụ thể và nguyên lý hoạt động thì Hứa Nguyên cũng không rõ ràng lắm, nhưng nghe Tô Cẩn Huyên xác thực quả thực đúng như trong điển tịch ghi lại.
Lúc trước, ở trên giường nhỏ kia, Tô Cẩn Huyên bị hắn hút cho đến hôn mê. Vậy mà mười ngày sau dẫn ngươi ra khỏi mật thất, sắc mặt đã khôi phục như lúc bình thường.
Nếu như đối phương chịu phối hợp, loại Mê Hồn Chủng này chính là chất dinh dưỡng tốt nhất việc tu luyện thần hồn của hắn.
Tô Cẩn Huyên mỉm cười, cất giọng chầm chậm, pha thêm âm sắc khàn khàn:
“Ngươi muốn dùng ta làm đỉnh lô?”
Hứa Nguyên lắc đầu, cười:
“Tô Cẩn Huyên, lời này của ngươi có chút khó nghe. Bản công tử đã giúp ngươi như vậy, chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ báo đáp một chút hay sao?”
“...”
Tô Cẩn Huyên không đáp lại, đôi mắt xinh đẹp mang theo khinh bỉ liếc qua.
Hứa Nguyên gõ gõ vào khay trà, giọng đầy chính nghĩa nói:
“Ngươi có ý đồ khống chế tinh thần của ta, đây là tử thù”
“Có tử thù, vậy mà ta lại giúp ngươi tìm ra chân tướng sự việc năm đó thân nhân của ngươi bỗng nhiên chết đi, đây là đại ân”
“Lại còn nữa, Tướng Quốc phủ của ta còn giúp ngươi giết chết Tần Vệ Cửu kia. Chẳng lẽ Tô cô nương không cảm thấy mình nên làm ra một ít hành động thực tế, vừa để bồi thường sai lầm vừa để báo đáp ân tình của ta hay sao?”
“...”
Tô Cẩn Huyên im lặng, sau đó thở ra một hơi thật dài, giọng nói pha lẫn chút buồn cười:
“Hứa Trường Thiên, ta chưa từng thấy người nào vô sỉ như ngươi”
“Cảm ơn đã khích lệ”
“Đây không phải là khen ngợi”
“Ta vẫn xem như một lời động viên”
“Quả thực là vô sỉ”
“Cảm ơn”
“...” – Tô Cẩn Huyên.