Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1104 - Chương 1416: Suy Nghĩ

Chương 1416: Suy Nghĩ Chương 1416: Suy NghĩChương 1416: Suy Nghĩ

Dứt lời, hắn chậm rãi ngước nhìn Hứa Nguyên:

"Đó là những gì ta gặp phải ở Ác Quỷ Hạp Uyên ngày hôm đó, cũng là nguồn tin tình báo của ta.

Đối diện với ánh mắt chân thành của Mục Hưng Trần, Hứa Nguyên không lập tức đáp lời. Hắn cảm thấy những gì đối phương gặp phải thật hoang đường như trong tiểu thuyết chí quái.

Ở địa cung tĩnh mịch, hắn liều mạng biến thành dị quỷ cũng chỉ là Thuế Phàm, vậy mà Mục Hưng Nghĩa lại thành Thánh dễ dàng như vậy?

Mẹ kiếp, dựa vào cái gì?

Hít sâu một hơi, Hứa Nguyên trấn tĩnh lại, mỉm cười hỏi:

"ý ngươi là... Mục Hưng Nghĩa chỉ trong hơn một tháng đã thành Thánh?"

Mục Hưng Trần bất đắc dĩ gật đầu, thấp giọng nói:

"Nói ra thì khó tin, nhưng sự thật là vậy."

Hứa Nguyên suy tư một chút, hỏi:

"Vậy ngươi có biết nguyên nhân trong đó không? Vì sao Mục Hưng Nghĩa có thể tiến giai nhanh chóng như vậy?”

Mục Hưng Trần theo bản năng đưa tay vuốt ve hoa văn thô ráp trên áo tơi, sắc mặt do dự một lát, rồi chậm rãi nói:

"Chuyện này... ta không rõ."

"Không rõ?"

Hứa Nguyên nghe vậy cười, nhìn thẳng vào mắt đối phương, chậm rãi nhưng nghiêm nghị nói:

"Mục tiên sinh, từ những gì ngươi tiết lộ, Mục thị thương hội các ngươi hẳn là còn có thế lực ủng hộ sau lưng, nếu không ta thật không thể tưởng tượng nổi ba mươi năm trước Mục thị thương hội lấy đâu ra năng lực khống chế Trùng Thánh.

"Những kẻ đó cùng phụ thân ngươi mưu đồ việc trái với nguyên tắc của ngươi, nên ngươi mới phải giả chết lánh đời trong dày vò."

"Suy đoán này, hẳn là không sai chứ?" Mục Hưng Trần khẽ nhíu mày, không phản bác, chỉ nói:

"Công tử đột nhiên nói đến chuyện này là muốn..."

"Muốn cho ngươi biết, ta sắp hết kiên nhẫn rồi đấy."

Hứa Nguyên cắt ngang, gắn từng chữ:

"Mục tiên sinh, ta hiểu ngươi vì trung hiếu không muốn phản bội gia tộc, nhưng nếu ngươi vẫn cố chấp, vậy ta cũng đành bất lực.

"Thái độ do dự của ngươi khiến chúng ta không thể tin tưởng lời ngươi nói."

Dứt lời, Hứa Nguyên thu lại biểu cảm, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời thuyết phục từ Mục Hưng Trần.

Mục thị thương hội có thể dùng bí pháp đoạt được huyết mạch Trùng Thánh, lại nuôi nhốt Mục Hưng Nghĩa hơn hai mươi năm, vậy mà giờ lại nói không biết nội tình?

Muốn chơi trò úp úp mở mở, vậy hắn không phụng bồi nữa.

Bầu không khí trong hang động dần trở nên ngưng trọng, u ám như vực sâu.

Dưới ánh mắt của Hứa Nguyên, Mục Hưng Trần chống một tay một chân đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn:

"Tình báo ta cung cấp đã đủ rồi."

"Chúng ta đi thôi."

Vừa dứt lời, Hứa Nguyên đã xoay người. Thiên Dạ liếc Mục Hưng Trần, khóe môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, sau đó cười tủm tỉm đi theo Hứa Nguyên ra khỏi hang.

"Dừng lại!"

Uy áp khủng bố tỏa ra từ sâu trong hang động, Mục Hưng Trần chau mày, ánh mắt lạnh lẽo:

"Ta chỉ muốn nhờ các ngươi báo một tiếng với quân coi giữ Trấn Tây phủ thành, xin công tử chớ nên tham lam vô độ."

Uy áp khủng bố khiến Hứa Nguyên buộc phải dừng bước, hắn không quay đầu lại, thản nhiên nói:

"Tham lam vô độ là ngươi mới đúng. Quân tình trọng đại, báo sai dẫn đến điều động binh lực sai lầm, ảnh hưởng đến cục diện chiến trường, trách nhiệm này Giám Thiên Các gánh vác sao nổi? "Mục Hưng Trần, ngươi đừng giả vờ thanh cao ở đây."

Lời nói sắc bén như đao đâm thẳng vào tim Mục Hưng Trần. Quân tình không phải chuyện đùa, huống chỉ là Thánh Nhân tập kích.

Là thiếu chủ Mục gia đã chết mười hai năm, hắn không có bất kỳ tư cách nào bảo đảm cho tin tức này, cũng không thể tìm được bất kỳ thế lực nào làm chỗ dựa. Bởi vì lúc này đây, phụ thân hắn hẳn là rất muốn nhìn thấy mấy tên Thánh Nhân kia thiêu rụi Trấn Tây phủ.

Trong lúc bất lực, hắn gặp được ba nữ nhân kia. Bọn họ nói cho hắn biết, vị thánh nữ Giám Thiên Các mà hắn từng cứu đang trên đường đến Trấn Tây phủ thành.

Vì vậy, bất chấp thương thế, hắn đến con đường này chờ đợi, hy vọng vị thánh nữ kia có thể thay mặt Giám Thiên Các bảo đảm cho tin tức này.

Thế nhưng...

Trong lúc Mục Hưng Trần trâm mặc, Thiên Dạ đã tiện tay hóa giải uy áp xung quanh.

Cùng lúc tiếng bước chân của hai người mỗi lúc một xa, thanh âm của Hứa Nguyên lặng lẽ lọt vào tai Mục Hưng Trần:

"Nếu tiên sinh nhất quyết cố chấp, xem như nể mặt ngài từng cứu Thiên Diễn, sau khi đến Trấn Tây phủ thành, ta có thể không để lộ thân phận mà báo tin tức cho lính gác."

Khoảng một khắc sau, Hứa Nguyên cùng Thiên Dạ rời khỏi động quật.

Mục Hưng Trần thỏa hiệp.

Giữa chính nghĩa và chữ hiếu, cuối cùng hắn chọn nghe theo lương tâm.

"Ngươi nghĩ sao?"

Gió rít gào thét bên tai, tiếng cười như chuông bạc của nữ tử bên cạnh kéo Hứa Nguyên ra khỏi dòng suy tư. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, một tòa thành hùng vĩ ẩn hiện trên vách đá cheo leo nơi chân trời xa xăm.

Rời khỏi động quật, hai người không che giấu khí tức nữa mà bay thẳng về phía Trấn Tây phủ thành với tốc độ kinh người.

Chỉ một canh giờ sau, bọn họ đã gần đến nơi.

Hứa Nguyên thu hồi tâm mắt, thản nhiên hỏi:

"Ngươi muốn hỏi điều gì?" Thiên Diễn cười khẽ: "Tất nhiên là về Mục Hưng Trần, ngươi tin hắn sao?" ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment