Chương 1421: Gặp Được Người Quen
Chương 1421: Gặp Được Người QuenChương 1421: Gặp Được Người Quen
1086 chữ
Chương 1421: Gặp Được Người Quen
Thiên Diễn hiểu rõ điều này, nhưng nàng muốn nhắc nhở hắn một chuyện khác:
"Vấn đề là tại sao hắn ta lại nói cho Mục Hưng Trần chuyện này? Ngươi đã nghĩ đến chưa?"
"Đương nhiên là ta đã nghĩ rồi."
Hứa Nguyên khẽ thở dài, vừa đi theo dòng người, vừa thấp giọng đáp:
"Nhưng ta không tìm được câu trả lời."
Thiên Diễn tram mặc mội lát, lạnh lùng nói:
"Hy vọng ngươi đã có tính toán, nửa tháng nữa ta sẽ đi làm chuyện của ta."
Nghe vậy, trong lòng Hứa Nguyên dâng lên một tia ám áp, hắn tiến sát lại gần, đưa tay muốn ôm eo nàng:
"Ngươi lo lắng cho ta sao?"
Thiên Diễn nhíu mày né tránh, đôi mắt vàng xinh đẹp nhìn hắn qua lớp mạng che mặt:
"Ở đây đông người như vậy, ngươi có thể bớt cái tính trăng hoa đó đi được không?”
Nói rồi, nàng lại hừ nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói thêm:
"Còn nữa, đó là ý của Thiên Dạ."
Nụ cười trên mặt Hứa Nguyên cứng đờ.
Thiên Diễn tháy vậy, tức giận nói: "Ngươi còn cười, ta xé rách miệng ngươi bây giờ! Ta đâu có nói là ta không đồng ý."
Nói đến cuối, giọng nàng nhỏ dần.
Không di cửa sau, thủ tục vào thành vô cùng rườm rà, mắt gần một canh giờ, Hứa Nguyên và Thiên Diễn mới vào được phủ Trấn Tây hầu.
Thiên Diễn đưa mắt nhìn quanh tường thành cao ngất, chậm rãi lên tiếng:
"Xem ra Trấn Tây thành đã được điều động thêm rất nhiều binh mã, cộng thêm số quân chúng ta gặp ở ngoài thành, ít nhất cũng phải bốn doanh."
Bước đi trên đường lớn, nhìn dòng người tấp nap xung quanh, Hứa Nguyên cảm thấy vô cùng thoải mái, hắn vừa đánh giá người đi đường, vừa đáp:
"Trấn Tây thành là trọng yếu của Mạc Nam Đô, cũng là đường vận chuyển lương thực quan trọng, nay chiến sự nổ ra, tăng cường phòng thủ là điều hiển nhiên.
"Nhưng trong thành vẫn chưa ban bố lệnh giới nghiêm, xem ra mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát."
Thiên Diễn định lên tiếng, bỗng nhiên chú ý đến ánh mắt của Hứa Nguyên có gì đó sai sai.
Dân chúng Đại mạc phóng khoáng, nữ tử chỉ cần mặc áo lót quần lót là có thể ra đường.
Mà ánh mắt của tên này lại đang dán chặt vào những nữ nhân kia. Nàng đang định nỗi giận, Hứa Nguyên như nhận ra điều gì đó.
Hắn cười híp mắt nhìn lại, nhẹ giọng nói: "Ngươi không cho ta xem, còn không cho ta đi xem người khác, nào có người bá đạo như ngươi vậy?"
Thiên Diễn theo bản năng cảm thấy hắn đang khen nàng, nhưng lập tức hừ lạnh nói:
"Ta có nói gì sao?"
"Không nói, ta chỉ là lầm bam thôi."
Dút lời, Hứa Nguyên lại đưa ánh mắt rơi vào trên eo nhỏ ngực đầy đặn của các thiếu nữ trên đường:
"Nếu ngươi bằng lòng cho ta xem, ta cần gì phải nhìn những kẻ dong chỉ tục phán này?"
Dứt lời, hắn thu hồi ánh mắt trước khi Thiên Diễn nổi giận, nghiêm túc nói:
"Tiếp theo ta muốn đi tìm một người quen cũ, ngươi có muốn đi cùng không?"
Khuôn ngực nhỏ nhắn của Thiên Diễn phập phồng không ngừng, thanh âm trong trẻo lạnh lùng:
"Ta đây là người ce hủ, đi theo Hứa công tử, hẳn là sẽ không quấy ray đến chuyện tốt của ngươi chứ?"
Hứa Nguyên nhún vai, cười ha hả nói:
"Cái này thì không, bởi vì ta là đi gặp nam nhân."
Thiên Diễn sửng sốt trong nháy mắt, nhíu mày hỏi:
"Ngươi ở đây còn có quen biết cũ sao?"
Hứa Nguyên đương nhiên nói:
"Người của Hắc Lân Vệ, mát liên lạc đã lâu, nhất định phải báo cho bọn họ một tiếng."
Nghe được hai chữ "bọn họ", Thiên Diễn am đạm, trầm mặc một lát, thấp giọng nói: "Ta đưa ngươi tới đó, sẽ không vào trong.”
Hứa Nguyên im lặng không nói.
Đường phố trong Trấn Tây thành phủ không hề tiêu điều vì chiến tranh, ngược lại càng thêm phồn hoa náo nhiệt hơn trước.
Từng dòng người mặc trang phục kỳ dị qua lại, kiến trúc mang đậm phong cách Tây Vực trong thành so với nội địa Đại Viêm càng thêm vài phần mỹ cảm độc đáo.
Một đường đi qua, Hứa Nguyên cùng Thiên Diễn thỉnh thoảng trò chuyện, ánh mắt không ngừng đảo qua bốn phía.
Mà khi đi ngang qua một con phố có phần quạnh quẽ, hắn bỗng nhiên dừng bước.
Ánh mắt dừng lại ở một cửa tiệm bên đường.
Đó là một cửa tiệm buôn bán nô lệ, chuyên bán khế ước của một số nam nữ tuần tú.
À không đúng, hiện tại Đại Viêm đã không còn khế ước bán mình, nên gọi là khế ước lao dịch.
Sau khi Lý Diệu Huyền đăng cơ đã bắt tay cùng phụ thân cải cách, việc đầu tiên chính là từng bước bãi bỏ chế độ bán thân.
Nguyên nhân không phải vì giải phóng nhân quyền, mà chủ yếu là bởi vì nô lệ không được tính là người, không cần nộp thuế.
Hiện tại nên gọi là khế ước lao dịch.
Thiên Diễn với ánh mắt có phần kỳ quái nhìn theo tầm mắt của hắn, rồi lại nhíu mày.
Nhưng lần này nàng không ghen, bởi vì nàng biết Hứa Nguyên không có hứng thú với loại buôn bán này, hơn nữa rất nhiều nơi trao đổi tình báo đều ngụy trang thành cửa tiệm tương tự. Im lặng một lát, nàng nhẹ nhàng hỏi:
"Tới rồi sao?"
"Chưa."
Hứa Nguyên lắc đầu, nhẹ giọng nói:
"Gặp một người quen cũ."
"A2"
Thiên Diễn theo bản năng nhìn lại, nhưng chỉ thấy được cửa tiệm lạnh lẽo kia.
Tu vi của người bên trong không thấp, hẳn là nhân vật không tiện để nàng nhìn thấy dung mạo.
Suy nghĩ một chút,
Thiên Diễn không muốn làm khó hắn, đưa tay vỗ nhẹ lên lưng Hứa Nguyên, thấp giọng nói:
"Ta không tiện đi vào, ở cửa đợi ngươi."
Hứa Nguyên hơi do dự, rồi gật đầu:
"Ta rất nhanh sẽ ra."