Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1110 - Chương 1422: Nô Lệ

Chương 1422: Nô lệ Chương 1422: Nô lệChương 1422: Nô lệ

1090 chữ

Chương 1422: Nô lệ

Cửa tiệm buôn bán nô lệ này không lớn, trang Hoàng mang phong cách Tây Vực, trong sảnh chính có ba người.

Một quản sự đang cúi đầu đọc sách, và hai nam nữ tuấn tú bị trói cổ bằng xích sắt làm vật trưng bày.

Nhìn thấy có người đi vào, vị quản sự khôi ngô ngồi sau quày liền đặt cuốn sách xuống, chậm rãi đứng dậy, dường như đã sớm đoán được Hứa Nguyên sẽ đến.

Ánh mắt chạm nhau, Hứa Nguyên gật đầu với gã, truyền âm mang theo nghi hoặc:

"Hoàng tiên sinh, sao ngươi lại ở Trấn Tây thành phủ?”

Có thể gặp được vị cố nhân chỉ mới gặp mặt một lần này, quả thật khiến Hứa Nguyên có chút kinh ngạc.

Bởi vì là ám tử mà Tướng phủ cài vào Mật Trinh Ti, Hoàng Thi Duy không thể nào đến Tây Mạc làm quân tiếp viện được.

Nhưng sự kinh ngạc này cũng chỉ thoáng qua.

Trong đầu nhanh chóng tổng hợp thông tin, rất nhanh đã suy đoán ra mục đích của vị tráng hán có vẻ ngoài chính trực này.

Không đợi đối phương mở miệng, Hứa Nguyên híp mắt lại, hỏi:

"Là bởi vì Chiếu Ngục xảy ra chuyện?"

Đối với câu hỏi này, Hoàng Thi Duy không lập tức trả lời, bàn tay thô ráp to lớn vuốt ve hoa văn trên quầy, đồng thời kích hoạt trận pháp, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa, truyền âm nói:

"Công tử, việc này xin mời vào trong nội đường rồi nói."

Dút lời, thân thể khôi ngô của gã hơi nghiêng sang một bên, đưa tay ra hiệu về phía tắm rèm sau quây. Đi vòng qua quây, vén rèm lên tiến vào nội đường.

Vì buôn bán nô lệ là việc vi phạm luật pháp Đại Viêm, nên những cửa tiệm buôn bán nô lệ thông thường đều chia thành tiền sảnh tiếp khách và nội đường chứa "hàng hóa".

Khách nhân sau khi bàn bạc xong công việc với quản sự ở tiền sảnh, mới được dẫn vào nội đường kiểm tra "hàng".

Vừa bước vào, Hứa Nguyên nhíu mày.

Nội đường là một hành lang hẹp và dài, nhờ ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy hai bên dường như là những gian giam giữ, nhưng lúc này những gian giam này đều được che phủ bởi những tắm vải bạt. Hứa Nguyên tiện tay vén một góc tắm bạt lên, sau khi nhìn thấy cảnh tượng chật chội bên trong, nhíu mày buông tay xuống.

Bên trong là vô số ánh mắt, có căm hận, có sợ hãi, cũng có cả những ánh mắt vô hồn.

Cảnh tượng này khiến hắn nhớ đến những con tàu chở nô lệ trong các bộ phim ở kiếp trước.

Mặc dù trong phòng có xông hương, nhưng vẫn không thể che lấp mùi hôi thối nồng nặc do các loại chất thải của con người tạo nên. Đang suy nghĩ, vị tráng hán dẫn đường phía trước đã đưa tới một chiếc khăn tay, giọng nói trầm tháp:

"Nô lệ do bẩn, mong công tử đừng chê."

Hứa Nguyên nhướng mày, thuận tay nhận lấy chiếc khăn, vừa lau đi vết bẩn trên tay, vừa hỏi:

"Hòan cảnh ở đây đều tệ hại như vậy sao?"

Giọng nói của Hoàng Thi Duy vẫn tram ổn như trước:

"Những nô lệ mà công tử nhìn thấy ở Đại Viêm đều đã qua tuyển chọn kỹ càng, còn Trấn Tây thành phủ là nơi trung chuyển đầu tiên, sau khi các hiệp đoàn tiến vào Đại Mạc bắt được nô lệ sẽ tập trung ở đây bán cho các thương nhân, số lượng nhiều, chất lượng không đồng đều, Hoàn cảnh tự nhiên không thể so với chợ người ở Đại Viêm được."

Bán phát thị trường.

Trong đầu Hứa Nguyên bắt giác hiện lên một từ như thế. Hắn đốt một ngọn hắc diễm thiêu rụi chiếc khăn tay vừa lau vết bẩn, khẽ nói: "Nếu không tận mắt chứng kiến, cảnh tượng này thật khó tưởng tượng. Bọn người này cũng thật biết cách kiếm tiền."

Nghe ngữ khí này, Hoàng Thi Duy lập tức liếc nhìn Hứa Nguyên, thấp giọng nói:

"Tam công tử không cần phải bận tâm chuyện này. Bên phía Đột Quyết đối xử với bá tánh Đại Viêm ta cũng như vậy."

"Bận tâm?"

Hứa Nguyên nhìn thẳng vào mắt tráng hán, mỉm cười, hỏi ngược lại:

"Ta chỉ cảm thán một câu, Hoàng tiên sinh sao lại nói vậy?"

Hoàng Thi Duy dời mắt, trầm mặc một lát, cúi đầu nói:

"Hoàng mỗ lỡ lời."

Hứa Nguyên nhìn chằm chằm bóng lưng tráng hán, lắc đầu, chậm rãi nói:

"Sắp xếp để ta gặp mặt tại cửa hàng buôn bán nô lệ này, hẳn là ngươi có chuyện muốn nói với ta?"

Kẻ trà trộn vào trung tâm quyền lực Đại Viêm, nhất cử nhất động đều có dụng ý.

Hoàng Thi Duy rõ ràng thân phận của hắn, càng rõ ràng tương lai hắn sẽ kế thừa Tướng Quốc phủ, không nhân cơ hội này thăm dò trước, ngược lại có vẻ kỳ quái.

Bước chân hai người dồn dập trên hành lang dài hẹp.

Có lẽ vì lời nói của Hứa Nguyên quá mức trực tiếp, Hoàng Thi Duy im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói:

"Những kẻ mà đám hiệp đoàn kia bắt giữ không chỉ nhằm vào Thát triều."

Nghe vậy, Hứa Nguyên khẽ nhíu mày, cười khẽ đáp:

"Hoàng tiên sinh thân là quan lớn Mật Trinh Ti, hẳn là có quyền xử lý đám người phạm pháp loạn kỷ này?"

Hoàng Thi Duy liếc mắt nhìn những chiếc lồng giam được che phủ bằng nỉ dày hai bên, chậm rãi nói:

"Thế lực dính líu đến việc buôn bán nô lệ đã ăn sâu bám rễ ở Đại Viêm. Hoàng mỗ bát tài, chỉ có thể xử lý vài kẻ tép riu."

Dứt lời, hai người đã đi đến cuối hành lang.

Hoàng Thi Duy vén rèm cho Hứa Nguyên, ánh đèn từ trong phòng chiếu ra hắt lên gương mặt chữ điền của hắn. Hoàng Thi Duy nhìn chằm chằm vị Tam công tử cao quý phía sau một cái, rồi cúi đầu. Hứa Nguyên liếc nhìn tráng hán đang cung kính cúi đầu, nhưng không biểu lộ thái độ gì về lời nói vừa rồi của hắn.
Bình Luận (0)
Comment