Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 1111 - Chương 1423: Nắm Chắc Ra Tay

Chương 1423: Nắm Chắc Ra Tay Chương 1423: Nắm Chắc Ra TayChương 1423: Nắm Chắc Ra Tay

1104 chữ

Chương 1423: Nắm Chắc Ra Tay

Lâu Cơ từng nói, Hoàng Thi Duy là cùng một loại người với Hứa Mộng Khê.

Lời nói của Hoàng Thi Duy lúc này, có lẽ có thể hiểu là chính kiến, hoặc là lý tưởng của hắn.

Vì dân thỉnh mệnh.

Hứa Nguyên suýt nữa đã đồng ý, nhưng rồi lại kìm nén.

Chính lệnh không có nền tảng thực tế, đều sẽ trở thành lời nói suông.

Phía trên vừa ban hành chính lệnh, phía dưới lập tức nghĩ ra trăm phương ngàn kế đối phó.

Bước vào phòng, trận pháp lập tức ngăn cách luồng khí tức khó chịu bên ngoài.

Bố cục đơn giản, một bàn công văn, hai chiếc ghế, cùng một giá sách.

Hứa Nguyên bước tới ngồi xuống một chiếc ghế, đưa tay ra hiệu về phía chiếc ghế trống đối diện:

"Hoàng tiên sinh, bây giờ chúng ta nói chuyện chính sự.”

Hoàng Thi Duy chậm rãi bước tới, nhưng không ngồi xuống, sắc mặt không đổi, đứng trước bàn, dường như không bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện vừa rồi, sau khi cân nhắc, chậm rãi nói:

"Công tử nói không sai, Hoàng mỗ đến Trấn Tây phủ này, quả thật là vì Chiếu Ngục xảy ra biến có."

"Xem ra Tàn Vệ Thư đã vượt ngục, hơn nữa còn lấy được thứ bọn chúng muốn?"

"Công tử liệu sự như thần." Hoàng Thi Duy chắp tay. Hứa Nguyên phát tay, nghiêm nghị hỏi:

"Ta nhớ rõ ràng đã đưa hết tình báo về Tần Vệ Thư cho ngươi."

Đôi mắt hỗ của Hoàng Thi Duy bình tĩnh, đáp:

"Bam công tử, kỳ thật hắn vượt ngục là do Lâu Cơ đại nhân cố ý sắp xếp."

Hứa Nguyên nghe vậy, thần sắc hơi giãn ra:

"Lão bà nương kia định thả dây dài câu cá lớn sao? Vậy câu được gì chưa?”

"Đã cắn câu, hơn nữa mục tiêu của bọn chúng chính là Tây Mạc." Nghe vậy, Hứa Nguyên trầm ngâm một lát, hỏi:

"Tần Vệ Thư vào Chiếu Ngục là vì cái gì?"

"Vì một trái tim."

"Cái gì?"

"Vì trái tim của một tên tội phạm bị giam giữ trong Chiếu Ngục." Hoàng Thi Duy lấy từ trong ngực ra một bức chân dung, trải lên bàn:

"Đợi đến lúc chúng ta phát hiện, trái tim của người này và Tần nhị thiếu gia đều đã biến mắt."

Hứa Nguyên liếc mắt nhìn bức chân dung, đồng tử đột nhiên co rút, giọng nói có chút kinh nghỉ bát định:

"Người này... là Tiên Vương Thát triều?"

Hai bóng người nhỏ như hạt gạo ẩn hiện trên không trung.

Gió trên cao gào thét, cuốn theo vạt áo hai người, yên tĩnh đến lạ thường. Phía chân trời xa xôi, pháo đài biên cương Trấn Tây phủ an hiện trên vách núi.

Ánh mắt Bạch Đề sắc bén như đuốc nhìn xuống, trong mắt lão giả lưng còng tràn đầy hồi ức và thở dài.

Trong im lặng, Lão giả lưng còng khẽ thở dài:

"Năm đó sau khi Thát triều chi biến kết thúc, lão phu từng đến đây một chuyến. Khi đó Thiên Hạp ải khắp nơi hoang tàn, ngay cả pháo đài kiên cố cũng bị san bằng trong chiến tranh. Vậy mà chỉ mười năm ngắn ngủi, nơi này đã phồn hoa như vậy."

Nghe vậy, Bạch Đề thu hồi tầm mắt, nhìn sang khuôn mặt đầy nếp nhăn của lão giả bên cạnh:

"Đại chiến sắp đến, ngươi còn tâm trạng hoài c6 sao?"

"Tuổi già, lời nói nhiều."

Đôi mắt lão giả lóe lên tia cô tịch, sau đó lại cười khan hai tiếng: "Nói chuyện tuổi tác trước mặt ngươi, một đại yêu ngàn năm, thật là lão phu hồ đồ rồi."

Nói xong, Ánh mắt lão giả lóe lên tia suy tư, nhìn chằm chằm Trấn Tây phủ ở phía xa, cười hỏi:

"Nhưng Bạch De&, khi ngươi - một đại yêu ngàn năm như vậy - trở lại chốn cũ, chẳng lẽ không cảm khái sự đổi thay của thế gian sao?" “Từng có."

Bạch Đề tram mặc một lát, thản nhiên đáp:

"Nhưng thấy nhiều rồi, tự nhiên sẽ trở nên chai sạn, hoặc là tự mình buộc bản thân phải chai sạn."

Lão giả lưng còng cười nói:

"Xem ra những cuốn thoại bản mà lão phu đọc khi còn trẻ quả nhiên không gạt người, yêu cũng có tình." "Lắm lời rồi."

Bạch Đề hừ lạnh một tiếng:

"Ngươi muốn cảm khái, có thể đợi đến sau khi Tran Tây phủ thành hóa tro bụi."

Dứt lời, Bạch Đế khẽ nheo long mâu, sát khí tỏa ra bức người. "Nhưng trước khi ra tay, ta muốn ngươi nói rõ, vì sao các ngươi có thể đạt thành giao dịch với ba người kỳ quái kia."

Lão giả vuốt chòm râu bạc, giống như đã đoán trước câu hỏi, giọng điệu đầy ẩn ý:

"Chuyện này, nói ra rất dài dòng."

Bạch Đề chậm rãi nâng tay, một luồng sáng chói mắt ngưng tụ trong lòng bàn tay:

"Không sao, trước khi động thủ, ta có thời gian."

"Vì sao Thanh nhỉ bị dẫn dụ đến Ác Quỷ Hạp Uyên, vì sao con cháu Trùng Thánh kia lại khiến nó trọng thương?"

"Ta muốn một lời giải thích hợp lý."

Lão giả thấy vậy, trong mắt lóe lên tinh quang, cười khan:

"Nói ra cũng chẳng giấu diếm gì, con âm quỷ Thánh giai kia từng giao dịch với chúng ta vài lần. Lần này, lão phu bất đắc dĩ mới phải mặt dày đến hỏi nhu cầu của bọn chúng."

"Vậy còn Thanh nhi?"

Cữu Cữu cười cười:

"Chuyện của công chúa, lão phu có thể thề, chúng ta hoàn toàn không biết quan hệ giữa Âm Quỷ kia và Mục Hưng Nghĩa, càng không biết bọn chúng sinh ra một đứa trẻ không rõ lai lịch. Nếu không cũng chẳng cần phí sức bắt Trùng Thánh để tìm kiếm tung tích Lý Quân Vũ và Đại Mạc Thần Nữ." Bạch Đề siết chặt bàn tay đầy vảy rồng, luồng sáng chói mắt trong nháy mắt tan biến, xem như chấp nhận lời giải thích. Hắn hỏi:

"Bọn chúng muốn gì?"

"Tên nam tử bên cạnh Thánh nữ Giám Thiên Các."

"Kẻ mới chỉ là Dung Thân kia?"

"Chính hắn."

"Vi sao?"

"Để đứa trẻ của bọn chúng được sinh ra, nhất định phải nuốt chửng kẻ đó. Còn hắn có điểm gì đặc thù, bọn chúng không he tiết lộ."
Bình Luận (0)
Comment