Chương 117: Dù mất một phần tu vi cũng muốn giúp
Sau vài hơi thở, ánh sáng kia biến mất, tinh cầu vốn đang dán sát dưới mặt đất chậm rãi trôi nổi lên giữa không trung.
Nhìn hình ảnh trước mắt, Hứa Nguyên cảm thán thở ra một hơi.
Có đôi lúc, hắn thực sự rất thán phục khoa học kỹ thuật của thế giới này. Có lẽ phát triển thêm mấy ngàn năm nữa, bọn họ thực sự có thể chế tạo ra một loại điện thoại di động của phiên bản thế giới tu tiên.
Trận pháp đã được khởi động, việc tiếp theo chính là “bấm số”.
Mân mân mê mê ước chừng một phút, Hứa Nguyên mới rời tay khỏi mặt ngoài viên tinh cầu, bắt đầu ngồi xếp bằng điều chỉnh hơi thở.
Gọi điện thoại ở phiến thế giới này thực là phiền toái, dù sao thì không có khả năng lúc nào đối phương cũng ngồi canh giữ ở bên cạnh pháp trận truyền tấn.
Ngồi xếp bằng điều tức ở trong mật thất khoảng chừng nửa canh giờ. Một giọng nói đột ngột vang lên:
“Đã lâu rồi nha, Trường Thiên của ta lại cam lòng mà chủ động tìm tỷ tỷ này liên lạc a”
Thanh âm trong mật thất trống trải cứ quanh quanh quẩn quẩn vang vọng, giọng điệu quyến rũ đến mức như có thể chảy ra nước.
Nghe thấy thanh âm này, Hứa Nguyên chậm rãi mở mắt, hình ảnh đối phương tự nhiên hiện ra trong đầu óc.
Nói thật, nếu chỉ nhìn bộ dáng và tính cách, vị Lâu Cơ này càng giống Mị Hồn Ma Thể hơn là Tô Cẩn Huyên.
Lúc không có việc gì, toàn thân Tô Cẩn Huyên đều khoác chiếc áo trắng rộng rãi để che giấu dáng người ngạo nhân của mình. Còn vị Lâu Cơ này hàng ngày đều mặc áo trễ ngực đi lại lung tung trong Tướng quốc phủ, phong cách hoàn toàn giống như nữ nhân trong truyện mà kiếp trước thường vẽ.
Một phụ nữ cô độc nguy hiểm như rắn rết, vô cùng quyến rũ, vô cùng tinh quái.
Tất nhiên, độc phụ rắn rết này chỉ là nói với nhân vật chính trong kịch bản mà thôi.
Hiện tại trong tổng lao Hắc Lân vệ còn giam giữ mấy vị thúc thúc a di của bị bắt sống của hắn. Nhưng bởi vị cường độ thân thể đã đạt tới Nguyên Sơ cảnh, tất cả hình pháp đều cơ bản do một mình nàng gánh vác.
Thủ lĩnh Hắc Lân vệ - cái tên mà chỉ cần nghe đến thôi đã làm cho người ta sợ vỡ mật.
Nhưng đó là đối với người ngoài mà thôi, Lâu Cơ đối xử rất tốt với hắn.
Từ thưở nhỏ tới lớn, nàng đã từng không tiếc hao tổn bổn nguyên chi khí, thậm chí thụt lùi cảnh giới cũng phải dùng công pháp để mạnh mẽ giúp phạt kinh tẩy tủy.
Chỉ đáng tiếc, thất bại!
Mà lần thất bại đó làm cho hắn còn rất nhỏ tuổi đã phải chịu đựng một bóng ma tâm lý.
Quá đau…
Ngày đó, chưa từng tu hành nên hắn cũng không hiểu những thứ này, chỉ cảm thấy nữ nhân này rất ác độc, muốn tra tấn hắn.
Hồi ức qua đi, Hứa Nguyên nhẹ nhàng lên tiếng:
“Lâu a di”
“Gọi là tỷ tỷ” – Lâu Cơ mỉm cười, cất giọng mềm mại nhu hòa.
“Dạ, Lâu a di”
“…”
Lâu Cơ im lặng giây lát, rồi cười khanh khách:
“Trường Thiên thật không ngoan ngoãn. Chờ ngươi trở về Đế kinh, ta sẽ cho ngươi một bài học”
“Tùy a di” – Hứa Nguyên đáp.
“Chậc chậc. Càng ngày càng không đáng yêu”
“Khục khục” – Hứa Nguyên ho nhẹ một tiếng, kéo câu chuyện trở lại đề tài chính:
“Ta đã giao bí pháp Mị Hồn Ma Thể cho Tô Cẩn Huyên rồi”
Lâu Cơ lên tiếng, giọng nói cực kỳ quyến rũ xen lẫn chút ghen ghét:
“Ta biết. Ngươi bảo Ảnh Nhi đòi ta cái vật kia, cũng là để cho Hồ mị tử kia thôi mà?”
Trong trí nhớ, Hứa Nguyên đã quen với giọng điệu của đối phương, nên hỏi ngược lại:
“Ngài gọi người ta là hồ mị tử, dường như có chút không thích hợp có phải hay không?”
Lâu Cơ không để ý đến câu hỏi của hắn, vẫn mỉm cười nói với giọng như trước:
“Ta cũng không phải là Mị Hồn Ma Thể, vì sao lại không thể gọi nàng là hồ mị tử? Ngươi mới quen biết có vài ngày vậy mà đã nói chuyện bênh vực nàn. Tỷ tỷ đây rất là thương tâm nha”
Nói xong, giọng của nàng lại mang thêm một chút u oán:
“Bí pháp theo giá thị trường là năm vạn lượng, tỷ tỷ nói cho là cho. Vì việc này mà tỷ tỷ ta đây bị Hoa Hồng lão nhân lải nhải suốt một ngày, bắt Hắc Lân vệ của ta phải trả cho Thiên An thương hội của hắn năm vạn lượng”
Hoa Hồng lão nhân, một trong những tâm phúc của phụ thân hắn, là hội trưởng của Thiên An thương hội, luôn luôn mang một bộ dạng đạo mạo đầy học thức.
Còn là một người tham tiền đến mức cực đoan.
“Vậy ngươi bồi thường như thế nào? – Hứa Nguyên cười hỏi.
Nghe được câu hỏi này, Lâu Cơ lặng im giây lát, rồi đột nhiên tức giận mà hừ lạnh một tiếng:
“Hừ. Bồi thường? Bồi thường cái gì? Tiền của Hắc Lân vệ đều là dùng mạng mà đổi lấy, dựa vào cái gì mà phải bồi thường?”
Hứa Nguyên nghe thấy vấy, lập tức hiểu ra.
Thủ hạ dưới tay lão phụ thân quản lý rất nhiều thế lực, mà kinh tế của những thế lực này đều tương đối độc lập với nhau.
Đại khái chỉ có khi nào mất cân bằng chi tiêu thì mới đến lượt phụ thân hắn hoặc vị đại thúc phụ tá kia điều hành bổ khuyết.
Còn tiền của Hắc Lân vệ thì lấy từ đâu ra?
Ở bất kỳ thế giới nào, bất kỳ triều đại nào thì việc làm ăn ngành tình báo đều thu lãi kếch sù.
Hơn nữa, nhìn vào tính tình lạnh lùng kiệm lời của Ảnh Nhi, Hứa Nguyên cảm thấy Hắc Lân vệ còn có nghiệp vụ sát thủ là nghiệp vụ ngoài giờ.
Nghĩ tới đây, Hứa Nguyên hoàn hồn, và hắn nghe được vị thủ lĩnh Hắc Lân vệ khiến người đời kinh sợ kia vẫn đang lẩm bẩm như một oán phụ:
“Mỗi ngày mỗi ngày Hắc Lân vệ ta đều giúp Thiên An hội chỉnh lý tình báo, điều tra nội tình các bên khác. Thiên An hội không trích phần trăm cho ta thì cũng thôi đi, lại còn ký sổ tiền tình báo, đến bây giờ lại dám đòi tiền từ trong váy ta”
“$%^ nó. Thu đồ một ngàn lượng, bắt ta trả năm vạn lượng. Lão già sắp chết kia vậy mà không biết xấu hổ dám mở mồm ra nói”
Hứa Nguyên cách xa mấy vạn dặm cũng có thể cảm nhận được oán niệm chồng chồng chất chất từ miệng của a di này.
Ngừng lại một chút, bên kia hít sâu một hơi, rồi bỗng nhiên nói ra:
“Trường Thiên, tỷ tỷ nói vậy có đúng không?”