Chương 120: Cảnh tượng quỷ dị
Vũ Lam lại im lặng một chút, rồi nhẹ giọng nói:
“Nhưng Mị Hồn Ma Thể đã truyền tin tới, nói nàng còn chưa thành công, vậy quá nửa là Hứa Trường Thiên sẽ không ra khỏi thành. Nếu Tần Mặc muốn cứu nàng ta, vậy không phải là phải chui vào trong thành hay sao?”
Ngừng lại một chút, ánh mắt của nàng hiện lên vẻ nghiêm trọng:
“Trong Tĩnh Giang thành có đại trận, cho dù là hai chúng ta cũng sẽ gặp phải nguy hiểm”
Đôi mắt Tần Vệ Cửu lấp lóe một lát, nói:
“Hiện tại Tô Cẩn Huyên đã có thể tự do hoạt động trong Hứa phủ. Vậy tìm cơ hội đưa nàng ta ra ngoài. Tần Mặc quan trọng hơn Hứa Trường Thiên”
Giây lát sau, trong mắt hắn hiện lên ý cười:
“Hơn nữa có vẻ như nha đầu Cẩn Huyên có hảo cảm đối với Tần Mặc. Lần này đi tiếp cận Hứa Trường Thiên là có phần ép buộc nàng”
“…”
Nữ tử im lặng trong chốc lát, giọng nói trong trẻo vang lên, nhưng lần này pha vào chút lạnh lùng, nói:
“Tần Vệ Cửu, hy vọng ngươi đừng quên chuyện mười mấy năm trước là do ai làm. Diễn trò gia đình cũng phải có mức độ”
Tần Vệ Cửu liếc nhìn nàng một cái, nói:
“Mười mấy năm qua, cho dù là nuôi một con chó cũng sẽ có tình cảm, huống chi là người? Yên tâm đi, ta sẽ nắm chắc”
“Tùy ngươi. Chỉ cần chú ý đừng để Mị Hồn Ma Thể cắn trả là được rồi”
Vũ Lam cũng không muốn nhiều lời.
Nói xong, hai người trở nên yên lặng.
Điểm cuối cùng của sơn động dần dần hiện lên trong tầm mắt, nơi này tràn ngập trận văn đan xen như mắc cửi.
Tần Vệ Cửu nhắm mắt cảm ứng một chút, nghiêng đầu nhìn về nữ tử bên cạnh:
“Nhờ vào ngươi rồi”
Nói xong, hắn ngồi luôn xuống dưới đất bắt đầu điều tức.
Vũ Lam hừ nhẹ một tiếng, bắt đầu tỏa ra ý hồn cảm ứng chi tiết xung quanh.
Không gian u ám yên tĩnh, phảng phất như không có khái niệm về thời gian.
Không biết trải qua bao lâu, Vũ Lam cúi người xuống, đặt tay nhẹ nhàng lên trung tâm trận văn trên mặt đất.
Giây lát sau, nguyên khí từ từ được vận chuyển, một tấm màn như được làm bằng ánh sáng đột ngột xuất hiện giữa không gian đen kịt của sơn động.
Hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau một cái rồi lần lượt đi vào.
Họ đến đây là vì cái này.
Tiền tài động nhân tâm, huống chi đây là một bí cảnh tràn đầy tài nguyên tu luyện.
Bằng vào tu vi hiện tại của Tần Mặc, tất nhiên là không đi vào được rất nhiều địa phương. Bọn họ tới đây mục đích là mang toàn bộ những dược liệu trân quý cùng với tài nguyên tu luyện ra ngoài.
Nhưng sau khi tiến vào bí cảnh, cảnh tượng bên trong lại hoàn toàn nằm ngoài trí tưởng tượng của Tần Vệ Cửu và Vũ Lam.
Trong trí tưởng tượng của hai người, đây sẽ là một nơi phòng ốc san sát, mây trắng lượn lờ như tiên cảnh xa rời nhân gian. Nhưng nơi đây không có những thứ đó, chỉ có không gian mênh mênh mang mang đầy mây đỏ tràn ngập bầu trời, cùng với những bóng đen khổng lồ trôi nổi giữa thiên địa.
“…”
Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho Tần Vệ Cửu nhăn mày, âm thầm vận chuyển công pháp, nâng cao cảnh giác.
Trong mắt hắn lóe lên kim quang, nhìn xuyên qua những đám sương mù, thấy được những bóng dáng khổng lồ đang lang thang trong sương mù cùng với thân ảnh quỷ dị phiêu phù trong không trung.
“Sương mù? Còn những yêu thú này là sao?”
Ánh mắt Vũ Lam liên tục quan sát khắp mọi nơi, đột nhiên mở miệng nhắc nhở:
“Tần Vệ Cửu, dùng ý hồn bao bọc thân thể, đi xuống dưới rồi nói sau”
Tuy rằng Tần Vệ Cửu không biết nguyên nhân, nhưng ngay lập tức nghe theo đề nghị của nữ tử bên cạnh, dùng ý hồn bao lấy toàn bộ bản thân.
Vừa tiếp đất, Tần Vệ Cửu nhìn huyết vụ xung quanh đậm đặc đến mức chỉ thấy lờ mờ được đôi tay, nhẹ giọng hỏi:
“Sương mù này là cái gì? Quỷ vụ à?”
Ở nơi nào đó mà yêu thú hoặc nhân loại tử vong quá mức dày đặc, nếu không được xử lý, tử khí nồng đậm ngưng tụ lại sẽ chậm rãi hình thành quỷ vụ.
Bên trong đó, yêu quỷ hoành hành, có thể nói là địa ngục trần gian.
Nhưng dựa theo lẽ thường, chắc hẳn quỷ vụ sẽ có màu đen kịt như mực. Vì sao nơi này lại hiện ra màu đỏ quỷ dị như màu máu tươi?
Giọng điệu của Vũ Lam có chút nghiêm trọng:
“Đây không phải là quỷ vụ, mà là không gian sinh sống đặc thù – còn gọi là gian uyên do dị quỷ tạo ra, những yêu thú kia đều bị dị quỷ đồng hóa mà hình thành”
“…”
Nghe thấy vậy, Tần Vệ Cửu hiểu ra ngay lập tức.
Đại hạo kiếp cùng với đợt tai nạn của thiên hạ cũng được ghi chép không ít trong sách cổ, được lưu truyền đến ngày hôm nay, tất nhiên hắn cũng đã đọc qua.
Cho nên dị quỷ là cái gì, gian uyên là cái gì hắn đều có thể hiểu được.
Giống như đổ mực vào nước trong, sẽ tạo ra hiện tượng giống như là nhuộm màu. Một khi dị quỷ tạo thành gian uyên, vậy thì huyết vụ quỷ dị này sẽ không ngừng ăn mòn và ô nhiễm toàn bộ không gian xung quanh.
Đương nhiên, ô nhiễm là đối với nhân tộc.
Bởi vì với nhân tộc, quỷ vụ sẽ là tuyệt địa. Nhưng đối với yêu quỷ thì lại là thiên đường, những dị quỷ kia đối với hoàn cảnh trong gian uyên giống như cá gặp nước vậy.
Nghĩ vậy, Tần Vệ Cửu khẽ thở dài:
“Lại thêm một bí cảnh bị quỷ dị công phá. Thật đáng tiếc”