Chương 121: Tâm thần không yên
Ở trong gian uyên, huyết vụ sẽ không ngừng hủ hóa linh dược và các loại tài nguyên tu luyện. Nếu tu giả cứ như vậy sử dụng hoặc xử lý không tốt sẽ bị dị quỷ đồng hóa, trở thành một trong số chúng.
Tất nhiên cũng có thể xử lý những gian uyên này.
Nhưng mà bí cảnh này lại trực thuộc phủ Tĩnh Giang, bọ họ rất khó để có thể vươn tay đến nơi này.
Nói cách khác, bọn họ bắt buộc phải buông tha bí cảnh này.
Vũ Lam nhìn hết một lượt xung quanh, hỏi:
“Chúng ta rời đi ngay hay là hủy diệt nơi này?”
Dị quỷ có nguy hại rất lớn, nếu những yếu thú bị dị hóa ở trong bí cảnh này mà thoát ra ngoài, ít nhất là địa phận một phủ thành sẽ xảy ra cảnh sinh linh đồ thán.
Tần Vệ Cửu nhìn những bóng đen ẩn ẩn hiện hiện bên trên bầu trời đầy huyết vụ, gương mặt nặn ra nụ cười khổ:
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tận mắt cảnh tượng trong gian uyên.
Những yêu thú bị dị quỷ ăn mòn, tuy có sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng chỉ là những cái xác không hồn.
Suy nghĩ rất lâu, Tần Vệ Cửu lắc đầu:
“Tạm thời để lại đi, có thể Tần Mặc sẽ quay trở lại đây. Rời đi thì sẽ rời, nhưng cũng không đến mức phải đi luôn bây giờ. Thánh nhân đã dẫn tiểu tử Tần Mặc kia tiến vào bí cảnh này, tất nhiên trong đây sẽ có thứ chúng ta dùng đến. Đi sâu vào nhìn qua một chút, trong vòng ba ngày mà không tìm thấy gì thì lập tức đi ra ngoài xem Tần Mặc thế nào”
“Được”
…
Bên ngoài Trường Hồng cốc.
Ắt xiiii..!
Từ trong rừng truyền ra một tiếng hắt hơi. Tần Mặc dang dùng trường đao chặt chém chông gai để tiến lên, bỗng nhiên dừng lại xoa xoa chóp mũi, cau mày lẩm nhẩm:
“Sao cứ có cảm giác gần đây tâm thần có phần không yên?”
Mà hắn vừa dứt lời, một giọng nói của trung niên nam tử vang lên trong đầu hắn, mang theo vẻ châm chọc:
“Tâm thần không yên à? Ngươi lo lắng Mị Hồn Ma Thể sẽ bị người ta ăn trước hay sao? Đã nói là an tâm, ngay cả một ngón tay của nàng thì Hứa Trường Thiên cũng không thể chạm tới”
Tần Mặc nghe được thanh âm này, chẳng để ý đến nội dung bên trong, ánh mắt sáng lên, hỏi:
“Lão đầu, ngươi tỉnh dậy lúc nào?”
Từ khi lấy được bí hồn giới chỉ, lão nhân này vẫn luôn luôn im lặng.
Vốn Tần Mặc đã quen với tiếng đối phương lảm nhảm bên tai, nên điều này làm hắn rất không quen. Hôm nay mới lại nghe được giọng nói của đối phương, khó tránh khỏi có phần vui mừng.
Giọng điệu của nam trung niên rõ ràng rất vui vẻ:
“Vừa mới tỉnh dậy. Sao, muốn bái ta làm sư phụ?”
“Ta không nhận ngươi làm sư phụ” – Tần Mặc trêu chọc.
Nam trung niên cười ha hả, nói giọng trầm thấp:
“Tu công pháp của ta, ăn đang dược của ta, vũ kỹ cũng là lấy của ta, hiện tại còn nhận sự bảo vệ của ta. Cái này mà không gọi là sư phụ thì cái gì gọi là sư phụ?”
Nghe vậy, Tần Mặc cũng cười theo:
“Được được được, haha, ta biết ngươi lợi hại rồi”
Nam tử trung niên cười khẽ một tiếng, hỏi ngược lại:
“Bây giờ ngươi chuẩn bị về Tĩnh Giang thành à?”
Tần Mặc im lặng một lát, sau đó thấp giọng nói:
“Ừ. Có thể cần sự giúp đỡ của ông”
Nghe thấy vậy, trong đầu nam tử trung niên hiểu ra ngay, quả nhiên là tiểu tử này vẫn chuẩn bị đi cứu người trong lòng của hắn, ung dung nói:
“Vậy muốn ta làm như thế nào? Dùng sức đánh thẳng vào à? Một gã tam phẩm thì không có gì đang lo, nhưng trong thành còn có trận pháp, không thể ở đó lâu được”
Tần Mặc mỉm cười:
“Đương nhiên là không thể làm như vậy. Ta dự định lén đột nhập vào Hứa phủ, sau đó cứu Cẩn Huyên ra”
Nam tử trung niên nghe thấy vậy, giọng điệu có phần thoải mái, nói:
“Cần ta che giấu khí tức giúp ngươi sao? Vậy cũng không khó”
Tần Mặc im lặng giây lát, nghiêm túc nói:
“Cảm ơn”
Giọng nói kia vang lên mang theo phần ấm áp, vui vẻ nói:
“Không cần cảm ơn. Nếu thật sự muốn cảm ơn ta thì gọi ta một tiếng sư phụ là…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu, âm thanh đã dừng lại ngay lập tức.
Sau đó, ngữ khí của hắn trở nên gấp gáp:
“Có người tới! Nhớ kỹ đừng nói chuyện với ta!”
Nói xong, nam tử trung niên hoàn toàn yên lặng, không để cho Tần Mặc có thời gian phản ứng.
Chuyện xảy ra đột ngột khiến cho Tần Mặc sửng sốt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, càng không biết tại sao nam tử kia lại nói vội nói vàng như thế.
Đang trong lúc nghi hoặc…
“Rắc rắc!”
Trên đỉnh đầu Tần Mặc, tán cây rậm rạp đột nhiên phát ra tiếng động.
Và ngay sau đó, một bóng hình thanh mảnh gầy gầy mặc đồ đen như mực xuất hiện trước mặt Tần Mặc.
Thân ảnh xuất hiện đột ngột khiến cho đồng tử Tần Mặc co rút lại, theo bản năng mà lùi về phía sau nửa bước.
Trên mặt ngươi gái này đeo một tấm khăn gấm, không rõ dung nhan. Nhưng đường cong lung linh mê người, tóc dài đen nhánh như thác nước sau đầu mềm mại tung bay, trong tay cầm một thanh hắc kiếm dài khoảng ba thước, sau lưng mang túi hành lý căng phồng.
Nhìn thấy duy nhất đôi mắt sâu thẳm như trời đêm, lộ ra vẻ thanh u bình thản giống như hồ băng vạn năm mãi mãi không thay đổi.
Ánh nắng trên bầu trời xiên xiên qua tán lá, rồi khẽ đọng lại trên người cô. Tĩnh lặng và thuần khiết.
Nữ tử áo đen gật đầu với Tần Mặc, nhẹ nhàng nói ra, âm thanh trong veo như ánh mắt của nàng:
“À.. à… Xin cho hỏi ngươi có biết đường đến Tĩnh Giang thành như thế nào không?”
“…” – Tần Mặc.
Động tĩnh lớn như vậy chỉ để hỏi đường hay sao?
Ánh mắt Tần Mặc mang theo vẻ cảnh giác, thấp giọng nói:
“Biết”
Nghe thấy vậy, trong đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm của nữ tử lóe lên tia sáng, nhưng giọng điệu vẫn mang vẻ bình thản như cũ:
“Có thể nói cho ta không?”
Tần Mặc im lặng giây lát, ngẩng đầu nhìn quanh xác định lại phương hướng một chút, sau đó chỉ về phía đông, nói:
“Đi thẳng theo hướng này, không tới hai ngày là có thể đến”
Nữ tử nhẹ nhàng gật đầu, im lặng lấy mấy lượng bạc từ trong túi ra, cúi người để lại trên mặt đất:
“Cảm ơn” – Vừa nói xong…
“Baaa…”
Nữ tử biến mất đột ngột, cũng bất ngờ giống như lúc nàng tới.
Một lần nữa rừng rậm khôi phục vẻ tĩnh lặng. Tần Mặc đứng im tại chỗ rất lâu, sau đó mới tiến lên nhặt miếng bạc.