Chương 122: Trực giác
Mà vừa lúc này thì giọng nói của nam tử trung niên vừa rồi biến mất cũng vang lên chậm rãi:
“Có chút lợi hại”
“Cái gì?” – Tần Mặc bỏ miếng bạc vào trong ngực áo.
Nam tử trung niên cảm thán:
“Tiểu nha đầu này chưa tới hai chín tuổi đã là tam phẩm đại tông sư. Tốc độ tăng tiến của tu vi còn nhanh hơn ta lúc đó”
Trong lòng Tần Mặc ngạc nhiên:
“Vậy là chưa tới mười tám tuổi đã là đại tông sư?”
“Haha” – Nam tử trung nien cười khẽ, nói:
“Đừng giật mình như vậy. Thiên hạ này rất lớn, lớn đến nỗi thiên tài cũng nhiều như lông trâu”
“Đương nhiên thì ở bất cứ thời đại nào, nha đầu kia cũng được xem là một trong những thiên tài có thiên tư trác tuyệt nhất”
“…”
Nghe vậy, tâm trạng Tần Mặc có chút nặng nề, cúi đầu nhìn vào con dao trong tay mình.
Tuổi tác không quá chênh lệch nhau, hắn mới chỉ vào thất phẩm, mà người ta đã là tam phẩm tông sư.
Dường như nhận ra nỗi lòng của Tần Mặc, nam tử kia nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Đừng tự coi thưởng bản thân. Ngươi thuộc về loại cần tích lũy lâu dài, hơn nữa còn tu luyện công pháp của ta, thành tựu của ngươi trong tương lai cũng không kém nha đầu kia chút nào”
Tần Mặc thở dài:
“Được”
Thấy vậy, nam tử trung niên cũng không khuyên bảo gì nữa mà vừa cười vừa nói:
“À đúng rồi, vì sao vừa rồi ngươi không đi cùng nàng? Dù sao ngươi cũng phải đi tới Tĩnh Giang thành, nếu có thể kết giao với nữ tử như vậy thì cũng sẽ có lợi với tương lai của ngươi”
“Đi cùng nhau như vậy thì ngươi có bại lộ không?”
“Tất nhiên là không, chỉ là không thể truyền âm cho ngươi được thôi”
“…”
Tần Mặc im lặng trong giây lát, rồi bỗng nhiên nói:
“Thực ra vừa rồi ta cũng có suy nghĩ đồng hành với nàng. Nhưng mà ta có cảm giác nếu đi cùng người đó tới Tĩnh Giang thành thì ta có thể gặp nguy hiểm”
Nam tử trung niên có phần kinh ngạc:
“Vì sao? Dựa vào hành động vừa rồi của nàng, rõ ràng không phải là người xấu?”
Hỏi đường, trả tiền.
Tần Mặc lắc đầu:
“Không rõ, nhưng trong lòng luôn có cảm giác không thoải mái”
Nam tử kia thở dài:
“Cẩn thận như vậy cũng tốt. Thực lực còn nhỏ yếu, tốt nhất vẫn là không nên nhảy nhót lung tung trước mặt cường giả như này. Hơi mạo phạm cũng có khả năng bị đánh chết”
“Thôi được rồi, ta tiếp tục tĩnh dưỡng. Còn ngươi mau đi đi, khi nào ngươi vào đến Tĩnh Giang thành thì ta sẽ tỉnh lại”
Tàng Thư Các, Hứa phủ, thành Tĩnh Giang.
Hứa Nguyên an tĩnh ngồi bên cửa sổ xem Bính đẳng nội tham mà đích thân Ảnh Nhi vừa đưa cho hắn.
Hai ngày trước liên lạc với dì Lâu Cơ Hứa Nguyên mới biết thì ra nội bộ tham khảo trong nhà hắn còn phân theo cấp bậc.
Chế độ phân cấp rất chặt chẽ.
Mười cấp từ trên xuống dưới là Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh, Tân, Nhâm, Quý.
Thân phận thực lực gì, cống hiến như thế nào mới có thể lật xem nội tham cấp bậc nào đều được chia nhỏ rất rõ ràng.
Thông tin đầy đủ về chiến sự miền Bắc thuộc về cấp thứ ba, cấp Bính.
Bởi vì chuyện hoang đường mà hắn làm ra trước kia, cho dù là Lâu Cơ cũng không tiện nói thẳng cho hắn biết, cần phải đi tìm phụ thân hắn hỏi một tiếng.
Rốt cuộc lỡ như bị hắn tung ra bán đi vậy thì là chuyện vui lớn rồi.
Cách hai ngày mới đưa tới đây, có lẽ là phụ thân hắn đồng ý việc này.
Ánh nắng vừa đủ, một cơn gió nhẹ lướt qua những con chim nhạn đang bay lên xuống.
Từ kiếp trước, Hứa Nguyên đã bắt đầu thích loại cảm giác này.
Một tách trà, một quyển sách, một buổi trưa.
Nhàn nhã và tự do.
Nhưng Hứa Nguyên phát hiện bản thân không thể nhàn nhã nổi khi đọc nội tham.
Man tộc…
Hứa Nguyên xoa xoa mi tâm.
Trong ≪Thương Nguyên≫ có một tuyến thế giới, BOSS cuối mà người chơi cần phải đối mặt chính là Man tộc từ phương Bắc đánh xuống, nhưng trong kịch bản hoàn toàn không hề miêu tả lại bất cứ điều gì về cuộc chiến tranh này.
Hiện giờ biết được thật sự hơi quá mức ác liệt.
Bảy năm trước, khi Võ Thành Hầu còn canh giữ Bắc cảnh, đám Man tộc bên ngoài biên giới này bị đánh đến không ngẩng đầu lên nổi, nhưng từ khi bảy năm trước vị Định Hải Thần Châm là Võ Thành Hầu bị triệu hồi về Đế Kinh bởi vì một ít nguyên nhân thì thế cục đột nhiên chuyển biến.
Nói chung là xảy ra nội đấu khiến cho giặc xâm lấn được nuôi dưỡng nâng cao chiến lực.
Quan hệ bên trong biên quân Đại Viêm rất phức tạp.