Chương 123: Gặp đánh nhau là đùn đẩy
Bởi vì điều luật mà lúc trước Thái tổ khai quốc của hoàng triều đã định ra cùng với các tông môn, các tông phái cũng có đại giới khi không cần nộp thuế.
Về mặt quản trị địa phương, bọn họ cần hiệp trợ vô điều kiện cho triều đình bảo vệ bình an của dân chúng.
Trên hệ thống võ bị, hàng năm các tông môn đều phải phái ra một số đệ tử để sắp xếp vào quân đội ở các nơi của Đại Viêm hoàng triều và tiếp nhận điều phối.
Lập ý thuở ban đầu là tốt, lúc mà hoàng quyền đang thịnh vượng thì những pháp điều này quả thật cũng có tác dụng tích cực rất lớn, nhưng theo sự biến hóa ngàn năm, hoàng quyền hưng suy nhiều lần, những pháp điều này cũng dần dần biến chất.
Các đỉnh núi biên quân san sát nhau, triều đình và tông môn, tông môn và tông môn, tông môn và đại thế gia, gặp đánh nhau cơ bản là đùn đẩy.
Điển hình nhất là Bắc cảnh bây giờ.
Võ Thành Hầu bị điều về Đế Kinh, Bắc cảnh đã không có một ai có thể thống lĩnh đàn áp tiêu diệt những con sói của các phe phái, đỉnh núi của những phương khác tựa như năm bè bảy mảng.
Mười dặm phía trước một mình quân đội bạn tắm máu, mười dặm phía sau quân ta ăn dưa đốc chiến là chuyện bình thường.
Hiện giờ thành Hàn Bắc chưa bị đánh hạ hoàn toàn là bởi vì vốn liếng của Đại Viêm hoàng triều quá dày, cho dù là nội đấu thì Man tộc ở đối diện cũng chỉ có thể từng bước xâm chiếm như cũ.
Về điểm này ngược lại không khác lắm với sự hiểu biết ở kiếp trước của Hứa Nguyên.
Đại Viêm không hổ danh hoàng triều.
Trên cơ bản thì bất kể là Cổ Uyên ở Tây Nam, hay là Man tộc của phương Bắc, hoặc là Đại Mạc Tây Bắc đều là đợi đến khi mấy thế lực lớn trong Đại Viêm hoàng triều đánh thành đầu chó mới dám vào sân hái đào.
Sau đó trở thành BOSS và bị Hứa Nguyên điều khiển nhân vật chính trong kịch bản quét sạch.
Thu hồi tâm tư, ngoại trừ gió nhẹ thì cũng chỉ còn lại tiếng trang giấy lật qua trong sương phòng.
Đột nhiên có chút kinh ngạc hiện lên trong đôi mắt Hứa Nguyên, ngón tay lật tờ giấy hơi dừng lại.
Chờ đã, Man tộc này không phải con người ư?
Hứa Nguyên thấy được một tấm minh họa ở trên phần nội tham mà Lâu Cơ đưa đến.
Không phải là ảnh chụp nhưng nét bút lại cực kỳ tinh luyện và tả thực, miêu tả một bức tranh chiến trường.
Tường thành bị tàn phá, thi cốt khắp nơi trên đất, có binh sĩ mặc chế phục biên quân, có tu giả mặc phục sức tông môn, cũng có Man tộc ở phương Bắc.
Mà Man tộc kia nhìn ra sao cũng không giống bộ dáng con người.
Trầm mặc hai giây, Hứa Nguyên chậm rãi đứng dậy đi tìm sách trên giá sách.
Mười lăm phút sau, Hứa Nguyên lại ngồi về bên cửa sổ, trong tay cầm quyển ≪Bắc Man thật lục≫ khá mới.
Sau khi xem sơ qua thì biểu cảm Hứa Nguyên hơi cổ quái.
Man tộc, không phải là xưng hô miệt thị mà Đại Viêm hoàng triều dành cho những dân tộc du mục ngoài kia.
Man tộc là Man tộc.
Mặc dù cũng là hình người, nhưng lại càng giống với sinh vật hình người có da xanh hoặc da đen.
Điểm này kiếp trước hắn cũng không biết, hoặc là nói không cần phải biết.
Hắn hiểu Cổ Uyên, là bởi vì theo Cổ Uyên hắn có thể trở thành anh hùng dân gian, thậm chí là kỵ sĩ rồng.
Mà Bắc Man đến cái đinh cũng không có, không có nàng vợ 2D, hắn quan tâm cái này làm gì?
Giới thiệu ít, thậm chí mấy tên BOSS quan trọng kia cũng không có bản thiết kế, mà trông cậy vào con game 2.5D Pixel có thể làm mô hình quái vật tinh xảo hoàn toàn không thực tế, rất nhiều thứ cơ bản là đổi màu rồi lại dùng tiếp.
Hứa Nguyên luôn cho rằng Man tộc này là một đám người hơi cường tráng.
Bây giờ mới biết thì ra không phải người.
Trung bình một Man tộc trưởng thành có thân cao hơn một trượng, bọn họ sinh ra ở vùng đất khổ hàn tạo nên làn da cứng rắn màu nâu sẫm, đao kiếm khó xâm, nắm tay và các khớp xương quan trọng mọc ra gai xương sắc bén, tựa như được sinh ra là để chiến đấu vậy.
Một loại quái vật hình người có trí tuệ.
Hứa Nguyên cũng không kinh ngạc gì sau khi biết điểm này.
Đều đã gặp qua Thạch Phật và Thất Sinh mãng thì loại quái vật hình người này không có gì đáng kinh ngạc.
Nhưng cũng hiểu được tại sao trong các thế lực bên ngoài lại chỉ duy Man tộc là không có nàng vợ 2D.
Xấu xí quá.
Buông quyển ≪Bắc Man thật lục≫ xuống, Hứa Nguyên tiếp tục chuyên tâm đọc nội tham.
Phần cuối của nội tham là chiến báo trong một tuần gần nhất ở Bắc cảnh.
Tính đến ngày hôm trước.
Công chúa Võ Nguyên rốt cuộc hóa giải được cục diện vây khốn thành Hàn Bắc sau hơn một tháng ác chiến.
Đương nhiên để có thể thành công giải vây, chỉ dựa vào ba mươi ngàn ngự lâm quân mà đích thân công chúa mang tới là hoàn toàn không đủ, trong đó phần lớn đều là kết quả của sự thỏa hiệp giữa thế lực các nơi.
Tuy nói như vậy, quá trình miêu tả nội tham lại làm cho Hứa Nguyên mở mang tầm mắt.
Má nó chứ, thì ra thật sự sẽ có người nội đấu trong cục diện binh đến dưới chân thành.
Trước khi công chúa Võ Nguyên dẫn quân đến thành Hàn Bắc.
Kỳ thật những thế lực trên ngọn núi bị Man tộc vây chết trong thành Hàn Bắc vẫn có thực lực đánh một trận với Man tộc, thậm chí chỉ có mạnh hơn chứ không có kém.
Nhưng mà bọn họ không muốn đánh, chỉ thích núp trong thành mà nội đấu với nhau.
Không ai muốn lên trước, ai cũng muốn bảo tồn thực lực.
Dù sao trong một khoảng thời gian ngắn những Man tộc kia không thể đánh vào vì nhờ có các loại trận pháp trên thành Hàn Bắc.
Hơn nữa đã đưa thông tin đi, ngồi chờ triều đình viện binh là được.