Chương 124: Con tin
Nếu viện binh không tới, vậy chúng ta so xem quân lương nhà ai dự trữ nhiều hơn.
Binh lính trong nhà ngươi không có quân lương thì cũng phải ăn cơm chứ?
Ngươi không làm việc mà còn muốn ăn cơm thì không tốt lắm nhỉ?
Còn phần binh biến trong thành?
Đi ra ngoài đánh một trận với Man tộc thì còn có cơ hội sống sót, dưới tình huống trong thành vẫn còn đại trận thì binh biến là chờ chết, nhân tiện bị tru di cửu tộc.
Đợi công chúa Võ Nguyên suất lĩnh ngự lâm quân đến mới coi như là hóa giải hoàn toàn cục diện này.
Cửu công chúa từng là ‘con tin’ mà hoàng thất đưa đến phủ Võ Thành Hầu ở Bắc cảnh.
Nhưng bởi vì Võ Thành Hầu là một người trung thành với đảng bảo hoàng, đãi ngộ của vị Cửu công chúa này còn tốt hơn so với những thế tử trong Hầu phủ.
Vì khi còn nhỏ Cửu công chúa biểu lộ thích thú nên lúc ra ngoài đánh giặc Võ Thành Hầu luôn mang theo nàng, thậm chí sau khi lớn lên cho phép nàng trực tiếp đích thân dẫn binh.
Được một tay Võ Thành Hầu nuôi lớn trong quân đội.
Tích lũy từng chút một như vậy, uy vọng của công chúa Võ Nguyên ở quân đội khá cao.
Tất nhiên chủ yếu vẫn là bởi vì việc đầu tiên sau khi bà điên này vào thành chính là triệu tập mọi người họp chém đầu, cho nên mới có thể khiến cho những tên giảo hoạt này phối hợp như vậy.
Bỏ bê nhiệm vụ đến chiến sự thối nát, chém.
Vừa dứt lời, một tên Đại Tông Sư Tam phẩm, bảy tám tên phó tướng Dung Thân Cảnh Tứ phẩm trực tiếp bị đánh thành thịt nát trên phủ công đường.
Dùng đại trận trong thành.
Dưới tình huống thông thường thì huyết mạch hoàng tộc luôn là vị thế được ưu tiên trong việc khống chế trận pháp của các đại thành.
Cứ như vậy, dưới sự điều phối của vị công chúa Võ Nguyên kia thì nạn của thành Hàn Bắc đã được cởi bỏ, trước mắt đã bắt đầu giành lại lãnh thổ bị mất.
Tuy rằng không nhất định đồng lòng nhưng cũng miễn cưỡng xem như hiệp lực.
Xem kỹ hết rồi, Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài.
Mấy ngày nay hắn đã xem qua rất nhiều nội tham.
Mặc dù đều là ba cấp thấp nhất nhưng trong lòng cũng hiểu đại khái những nơi còn lại của Đại Viêm có bộ dáng gì.
Hiện giờ hắn vẫn cảm giác hơi vớ vẩn khi nhìn thấy tình hình chiến đấu chân thật ở phương Bắc này.
Hứa Nguyên buông nội tham xuống, tựa lưng vào ghế ngồi và xoa chân mày thật mạnh:
“Thật tệ…”
Nói xong Hứa Nguyên lại cười bất đắc dĩ.
Bởi vì hắn nhận ra bản thân không có tư cách nói những lời này.
Ở Bắc Cương cũng có núi của phủ Tướng quốc.
Trong số các phó tướng Dung Thân Cảnh Tứ phẩm bị Cửu công chúa đánh thành thịt nát kia cũng có người của nhà hắn.
Nhưng kỳ thật thực sự rất khó khăn khi muốn làm việc trong hoàn cảnh này.
Thân ngươi chiến đấu đẫm máu ở đàng trước, rất có khả năng sẽ bị quân đội bạn hái đào, tuy rằng không đến mức bị đâm vào mông.
Ngoại trừ người đại công vô tư chân chính ra thì có mấy ai sẽ nguyện ý làm tên khờ đó?
Một thế giới thối nát.
Nghĩ thế, Hứa Nguyên không nhịn được mà mắng chửi:
“Nhưng quả nhiên vẫn quá nát.”
“Cái gì quá nát cơ?”
Lời còn chưa dứt, từ cửa cầu thang Tàng Thư Các truyền tới một thanh âm mang theo vài tia mị khí như có như không.
Ngước mắt lên.
Vớ dài lăng la màu trắng, một loại đạo cụ tăng tốc độ công kích.
Tổ chức lại ngôn ngữ, Hứa Nguyên chuyển ánh mắt lên, nhìn tiểu thư Mị Ma đi tới từ trong những giá sách cổ xưa.
Một thân quần áo lụa giống như sườn xám, bên ngoài bọc lông chồn, giữa những bước đi liên tục nhẹ nhàng lộ ra vài phần da thịt trắng nõn ở đùi, như ẩn như hiện.
Hứa Nguyên cười ngưng thần, chỉ chỉ xấp nội tham trên bàn cạnh giường:
“Không có gì, đang xem một ít tin tức liên quan đến chiến sự phương Bắc.”
Khuôn mặt hoàn mỹ kia của Tô Cẩn Huyên hơi kinh ngạc, chậm rãi đi tới trước mặt Hứa Nguyên,:
“Không phải các công tử ca như ngươi đều thích phong hoa tuyết nguyệt ư?”
“Việc nước việc nhà việc thiên hạ, dù sao thì bây giờ ta có thể tu luyện rồi nên cũng phải quan tâm một chút.”
Hứa Nguyên nâng chén trà lên hơi nhấp một ngụm, nhẹ giọng hỏi:
“Sao ngươi lại tới đây?”
Tô Cẩn Huyên đúng lúc mà lộ ra thần sắc khổ não, từng đóa hoa đào màu hồng phấn nổi lên trong con ngươi đen nhánh của nàng, vừa hé miệng cười vừa nói:
“Ta cũng không muốn tới đâu, nhưng lúc trước có người nào đó bảo ta nên tự giác một chút, không có cách nào khác, ta chỉ có thể tới tìm người nào đó.”
Vài hạt giống mê hồn bay vào thức hải của Hứa Nguyên rồi bám lên ý hồn của hắn.
Hứa Nguyên nhìn nàng, hơi cảm ứng kỹ một chút thì nhận rõ được những hạt giống mê hồn này đã lớn mạnh không ít.
Hắn hơi hiểu được vì sao Tần Vệ Cửu lại cố gắng loại bỏ phương thức tu luyện hạt giống mê hồn này.
Chỉ mới cung cấp bí pháp này cho nàng ba ngày.
Hơi dừng, Hứa Nguyên nhìn thoáng qua bầu trời xanh mênh mông vô tận ở bên ngoài:
“Bây giờ còn đang là ban ngày, đợi trời tối ngươi hẵng đến.”
Tô Cẩn Huyên không đi mà ngồi bên cạnh Hứa Nguyên, cười hỏi ngược lại:
“Mấy chuyện này lại không phải chuyện sinh hoạt vợ chồng, có gì khác nhau giữa ban ngày và ban đêm chứ?”
“…” Hứa Nguyên.
Im lặng một hồi, Hứa Nguyên đốt đi những nội tham cấp Bính kia rồi đứng dậy nói:
“Hai chuyện không khác nhau, nhưng ta đang rảnh không có việc làm, vậy đi thôi.”
Lời của hắn khiến Tô Cẩn Huyên hơi sửng sốt, chợt đôi mắt đẹp đào hoa cong thành hai vầng trăng liềm, cười nói:
“Được~ chỉ là hôm nay thân thể của Cẩn Huyên vừa khỏi hẳn, mong công tử có thể nhẹ nhàng thương tiếc một chút.”
“…”
Nghe lời nói truyền đến từ phía sau, Hứa Nguyên quay đầu lại liếc nhìn tiểu thư Mị Ma đang cười giống như con hồ ly kia.
Đột nhiên hắn cảm thấy lời nói của dì Lâu Cơ kia rất hợp lý.
Tuy rằng tu luyện quan trọng nhưng thỉnh thoảng cũng nên đi dạo gánh hát để thư giãn.
Chậc, yêu nữ làm loạn đạo tâm ta.
Hứa Nguyên vừa xuống lầu vừa nhẹ giọng hỏi:
“Không thấy ngươi ở diễn võ trường hai ngày nay, vẫn luôn tu luyện sao?”
Bước chân của Tô Cẩn Huyên nhẹ nhàng đi theo sau hắn:
“Không hoàn toàn lắm, ngưng đọng hạt giống mê hồn trong thời gian quá dài sẽ làm hao tổn thức hải.”