Chương 125: Năm mươi ngàn lượng
Hứa Nguyên thoáng thở dài.
Thời gian còn lại Tô Cẩn Huyên đi làm gì thì bên Lâu Cơ đã nói cho hắn biết.
Đi nhận khóa ‘dạy dỗ’ của Ảnh Nhi.
“Nếu có khó khăn gì thì có thể đi tìm quản sự của phủ đệ xin một bình Ngưng Hồn đan.”
Ngưng Hồn đan, đan dược hệ hồn do hồn phách của yêu quỷ ngũ phẩm luyện chế thành, có tác dụng phụ trợ cho kiểu tu luyện ý hồn.
Bình thường một viên có giá ba trăm lượng, một lọ khoảng vài ngàn lượng.
Tô Cẩn Huyên đã từng quản lý sản nghiệp phàm tục nên đương nhiên biết giá trị của nó.
An tĩnh vài hơi, nàng lắc đầu nhẹ.
Mấy ngàn lượng đối với hắn không tính là gì, nhưng đối với nàng lại quá mức sang quý.
Tuy rằng đã từng quản lý sản nghiệp, thường sẽ qua tay chục ngàn lượng bạc trắng, nhưng đó đều là của Thiên Ngự Tông.
Nếu tính lương tháng của quản sự và tiền tiêu vặt hàng tháng của Đại tiểu thư thì tiền lương nàng có thể lấy được mỗi tháng cũng chỉ khoảng hai trăm lượng.
Ơn quá nhiều, khó trả lại.
“Cám ơn, nhưng thôi đi…”
Hứa Nguyên liếc nàng, cười khẽ một tiếng.
Không cần tức là có tôn nghiêm, không tồi.
“Nếu như ngươi cảm thấy quá trân quý, thật ra thì bí pháp cho ngươi càng quý hiếm hơn nhiều, giá thị trường đại khái là khoảng năm mươi ngàn lượng, ngươi chỉ cần hiểu ta đầu tư thêm cho ngươi là được.”
“…” Tô Cẩn Huyên không nói gì.
Hứa Nguyên thấy thế cũng không nhiều lời nữa, nói khẽ:
“À ha, có chuyện muốn thương lượng với ngươi một tí.”
“…”
Nghe vậy, không hiểu sao tim của Tô Cẩn Huyên lại đập nhanh hơn, dừng một hơi, nói nhẹ:
“Ngươi nói đi.”
Hai người đi xuống cầu thang, ra khỏi Tàng Thư Các, bên ngoài chính là chiếc hồ u nhã ngập nước kia.
Hứa Nguyên nhìn về chiếc lầu giữa hồ, nói nhẹ:
“Hắc Lân Vệ bên Đế Kinh nói với ta khả năng còn có người khác sau lưng Tần Vệ Cửu.”
Thanh âm Tô Cẩn Huyên vẫn như thường:
“Ừm.”
“Cha mẹ ngươi…ừm, chuyện lúc trước…chậc, sau lưng Tần Vệ Cửu…chậc, bỏ đi.”
Hứa Nguyên cân nhắc dùng từ một hồi, cuối cùng vẫn hỏi trực tiếp:
“Hắc Lân Vệ hoài nghi còn có người khác sau lưng Tần Vệ Cửu, mong ngươi trở về bên cạnh Tần Vệ Cửu làm nội ứng, ngươi thấy thế nào?”
“Ta ư?”
Mặt ngoài Tô Cẩn Huyên hơi sửng sốt, tim lại đập nhanh hơn, nhưng vẫn giữ thanh âm bình thản, hơi tự giễu:
“Cái nhìn của ta quan trọng sao?”
“Đương nhiên quan trọng.”
Hứa Nguyên liếc nàng một cái:
“Nếu ngươi không muốn, ép ngươi đi cũng chỉ phản tác dụng.”
“…”
Ngực Tô Cẩn Huyên hơi phập phồng, con ngươi rũ xuống nhưng vẫn không nhìn thấy mũi chân:
“Ừm…vậy ý kiến của ngươi là gì?”
“Ý kiến của ta ư?”
Đối phương sẽ hỏi câu này khiến Hứa Nguyên hơi kinh ngạc, có chút buồn cười nhìn nàng một cái:
“Ý kiến của ta là tốt nhất ngươi đừng nên đi.”
“Ừm?”
Mắt Tô Cẩn Huyên chợt sáng lên hai lần, hỏi:
“…Tại sao?”
“Bởi vì ngươi quá ngốc.”
Tô Cẩn Huyên:
“…”
“Ấy, không có ý mắng ngươi, chỉ là đang trình bày sự thật mà thôi.”
Ngực Tô Cẩn Huyên phập phồng hơi nhanh:
“…”
Hứa Nguyên nhìn qua, nhẹ giọng cười:
“Thấy chưa, mới thế ngươi đã giận rồi, không hề có ý che giấu, tính tình như thế sao làm nội ứng được đây?”
Tô Cẩn Huyên muốn há miệng phản bác:
“Đó là ta…”
Hứa Nguyên lại cắt ngang nói:
“Ta đoán chắc chắn bây giờ ngươi muốn nói ‘con người bị mắng nên tức giận là bình thường’ hoặc là nói thẳng mấy chuyện này hông cần che giấu ở trước mặt của ta, đúng không?”
Tô Cẩn Huyên khép đôi môi đỏ mọng lại:
“…”
Hứa Nguyên thấy thế, lắc đầu cười:
“Xem ra ta nói đúng rồi.”
Tô Cẩn Huyên khẽ mấp máy khóe môi.
Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên Hứa Nguyên cười giơ tay vỗ vỗ bả vai thơm của nàng.
Tô Cẩn Huyên hơi không thích ứng với hành động thân mật đột nhiên của đối phương.
“…”
Từ lúc ra khỏi mật thất kia, đây là lần đầu tiên hai người tiếp xúc thân thể sau thời gian một tháng lâu như vậy.
Hứa Nguyên đối xử nàng như cấp dưới trong dự án chụp ảnh ở kiếp trước, vẫn tán gẫu bình thường như cũ:
“Ngươi không biết cách che giấu cảm xúc, hơn nữa tâm tư cũng rất dễ đoán, ta biết có lẽ bây giờ ngươi đang trong trạng thái thả lỏng, nhưng nếu ngươi thật sự muốn đi làm nội ứng thì sẽ không có thời gian thả lỏng.”
“Tu vi của ngươi đã quyết định cho dù ngươi có ở một mình đi chăng nữa, cũng không thể xác nhận được xung quanh có người giám thị ngươi hay không.”
Nói xong, Hứa Nguyên quay đầu nhìn thoáng qua Chu Sâm đang theo đuôi hơn hai mươi thước ở xa, bỗng nhiên nói nhỏ:
“Có biết hắn không?”
Tô Cẩn Huyên nhìn theo ánh mắt của Hứa Nguyên, thoáng chần chờ:
“Chu Sâm, tên hộ vệ đi theo ngươi mỗi ngày, hẳn là một cao thủ.”
Hứa Nguyên nhếch miệng cười:
“Không phải hộ vệ, là khách khanh, Đại Tông Sư Tam phẩm, tu võ đạo.”
“Ngươi biết không, cách xa mấy chục thước Chu Sâm cũng có thể nghe rõ tiếng tim đập của ngươi, nếu như vận chuyển công pháp, có thể cự ly này còn xa hơn nữa. Tần Vệ Cửu sẽ không yếu hơn hắn ta, chỉ cần khi hai người nói đến một vài nội dung quan trọng, tim của ngươi đập hơi nhanh hơn một chút hắn đều có thể nghe rõ ràng.”
“Tô Cẩn Huyên, ngươi có hiểu không?”