Chương 126: Ngươi nói vô tâm nhưng người nghe phải chú ý
Mặc dù không phải là đọc tâm, nhưng lúc đang nói chuyện mà nhịp tim tăng nhanh rất dễ để lại nghi ngờ.
Tô Cẩn Huyên nắm chặt nắm tay, nhịp tim dần dần bình ổn:
"Hẳn là ta có thể làm được. ”
Hứa Nguyên thu tay về, khẽ gật đầu:
“Tốt, tạm thời xem như ngươi làm được, vậy chúng ta nói tiếp.”
“Để làm nội ứng, mỗi một chuyện người làm hay thậm chí là mỗi một câu ngươi nói đều phải suy nghĩ kỹ càng, cũng phải cẩn thận nghĩ đến hậu quả về sau.”
“Có một số thông tin theo ý ngươi thì không quan trọng, có thể nói ra tùy ý, nhưng đó là bởi vì thông tin của ngươi không đầy đủ, ngươi thuận miệng nói ra một câu làm người khác nghe được cũng sẽ bị bại lộ.”
“Người nói thì vô tâm, nhưng người nghe thì hữu ý.”
Nói xong, Hứa Nguyên nhìn Tô Cẩn Huyên thật sâu:
“Tựa như lúc trước ở trên xe ngựa ngươi không tiết lộ mối quan hệ giữa ngươi và Tần Vệ Cửu cho ta vậy, nếu không nói cho ta biết, ta hoàn toàn không rõ ngươi và Tần Vệ Cửu có quan hệ gì, cũng càng không có chuyện phái Hắc Lân Vệ đi điều tra việc này.”
“Đối với ngươi có khi chuyện này là lẽ thường, nhưng đối với người khác lại là một thông tin đáng để nghi ngờ.”
Nói xong thì hai người im lặng.
Hiện giờ đang bước vào mùa đông lạnh nhất, trên mặt hồ trong phủ đệ đã có vài miếng băng nhũ.
Thanh âm của nàng dường như có ý thăm dò:
“Ý của ngươi…là không muốn ta đi ư?”
Hứa Nguyên lập tức không nghĩ ngợi mà sửa lại:
“Không phải là không muốn.”
“Mà là ta không cho rằng năng lực hiện giờ của ngươi có thể làm một nội ứng tốt, đến lúc đó chẳng những ta mất đi đầu tư, còn có thể sẽ bị lợi dụng ngược.”
“…”
Một vệt mất mát khó giải thích hiện lên trong con ngươi rũ xuống của tiểu thư Mị Ma.
Đi được một khoảng, thấy đối phương vẫn cúi đầu không nói lời nào, Hứa Nguyên thoáng do dự, thở ra một hơi thật dài, đột nhiên nói:
“Tô Cẩn Huyên, lúc trước Ảnh Nhi đã đi tìm ngươi, đúng không?”
“…”
Đồng tử Tô Cẩn Huyên hơi co rụt, lập tức ngước mắt nhìn lên.
Nàng nhận ra hắn đang nói việc Ảnh Nhi đến tìm và muốn nàng làm nội ứng.
Nếu đã biết quyết định của nàng trong chuyện này, vì sao lại còn hỏi?
Vệt mất mát giấu ở đáy mắt biến mất, thay vào đó là dần dần mang theo hoài nghi rằng ‘có phải vừa rồi hắn đang tính kế ta không?’
Hứa Nguyên thở dài, xoa xoa mi tâm:
“Đừng nhìn ta như vậy.”
“Ta nghĩ Ảnh Nhi hẳn là đã nói tình hình cụ thể cho ngươi biết, bây giờ ta lại cho ngươi hai lựa chọn.”
Ánh mắt Tô Cẩn Huyên khẽ ngạc nhiên.
“Đây là cơ hội đổi ý duy nhất của ngươi.”
Hứa Nguyên nhìn chăm chú vào đôi mắt đẹp đào hoa của nàng, hắn nâng một ngón tay lên:
“Thứ nhất, ngươi có thể tiếp tục ở lại bên cạnh ta như thế này, ta sẽ xem tình huống mà cung cấp cho ngươi một quyển công pháp thích hợp với việc tu luyện của Mị Hồn Ma Thể.”
“Chú ý, là công pháp không phải bí pháp, có quyển công pháp kia thì tốc độ tu luyện của Mị Hồn Ma Thể ngươi sẽ không chậm hơn so với ta.”
“Tất nhiên, có được công pháp thì phải trả giá cái gì chắc chính ngươi hiểu.”
“Nhưng ít nhất như thế thì ngươi an toàn, vả lại đợi tu vi của ngươi tăng lên, ngày sau sẽ có rất nhiều cơ hội chính tay đâm kẻ thù.”
Tô Cẩn Huyên trầm mặc hai giây, nhẹ nhàng nói:
“…Còn cái thứ hai?”
Hứa Nguyên thu tay về, khẽ cười:
“Mọi thứ như cũ, nghe theo sự điều phối của Hắc Lân Vệ, nhưng xem trạng thái bây giờ của ngươi sẽ có xác suất lớn bị bại lộ nếu đi làm nội ứng, cho dù có trải qua huấn luyện của Hắc Lân Vệ thì ta cảm thấy tỉ lệ sống sót của ngươi cũng không lớn.”
Nói đến đây, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh mênh mông vô tận:
“Lý do thì vừa rồi ta cũng đã nói cho ngươi, tin rằng tự ngươi có thể nhận định, vẫn là câu cũ, mấy chuyện này có thể lừa ta, nhưng đừng gạt bản thân.”
Dường như trong nháy mắt, lại dường như đang vĩnh hằng.
Hai lựa chọn, hai con đường.
Thứ nhất: trở thành thuộc hạ của hắn.
Thứ hai: theo mối quan hệ hợp tác.
Phủ đệ yên tĩnh phảng phất chỉ còn lại bước chân vụn vặt của hai người.
Hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Tô Cẩn Huyên nhìn đình viện ở xa, nắm chặt góc áo sườn xám, thanh âm rất nhẹ:
“Ta vẫn chọn cái thứ hai.”
Bầu trời xanh lam, ánh mặt trời chiếu xuống như thác.
Nhìn sườn mặt không tỳ vết của nàng, Hứa Nguyên lắc đầu nhẹ, không nhiều lời nữa.
Sự chênh lệch giữa hai lựa chọn có thể thấy rõ bằng mắt thường, hắn cho rằng đối phương sẽ chọn cái đầu tiên. Nhưng nàng vẫn lựa chọn cái thứ hai.
Hơi bất ngờ, nhưng lại dễ hiểu.
Tự trọng.
Đối với hắn, đó chỉ là món quà và sự đầu tư tiện tay.
Nhưng đối với nàng, đó lại là đại ơn cả đời khó trả.
Yên lặng thở dài một tiếng trong lòng.
Không chừng lại mất thêm một nữ chủ nữa.
Như lời hắn vừa nói, thật sự hắn không xem trọng Tô Cẩn Huyên có thể trở thành một người nằm vùng giỏi.
Quả nhiên hắn vẫn rất chán ghét loại đầu tư rủi ro lớn như này.
Không còn lời nào nữa, một đường hai người im lặng đi vào lầu các của Hứa Nguyên.
Nhưng không biết tại sao hôm nay tiểu thư Mị Ma đặc biệt ra sức tu luyện, khó khăn lắm tu đến đêm khuya mới có thể chấm dứt.
Dưới ánh mặt trời ấm áp của mùa đông.
Trước cửa dinh thự của Hứa phủ tấp nập người qua, người bán hàng rong nối liền không dứt, Tần Mặc xen kẽ trong đám người, dùng bí thuật dịch dung không có chút thu hút nào.
Đây đã là ngày thứ ba hắn đến thành Tĩnh Giang.
Trước khi đến thành Tĩnh Giang, hắn đã luôn chuẩn bị lẻn thẳng vào phủ để cứu người dưới sự che giấu của bóng đêm, nhưng hắn đã bỏ qua tất cả lựa chọn sau khi nhìn thấy quy mô của dinh thự Hứa phủ.
Nó quá lớn.
Diện tích của phủ đệ này quá mức lớn, dưới tình huống không rõ ràng bố cục nội bộ, cho dù lẻn vào cũng không có khả năng tìm được người trong thời gian ngắn, trừ phi may mắn nghịch thiên.
Hơn nữa trong Hứa phủ có sự tồn tại của cường giả, mặc dù lão sư giúp che giấu khí tức, nguy cơ bại lộ cũng rất lớn.
Muốn cứu người lại lâm vào bế tắc.
Nhưng hắn ăn cơm ở quầy hàng gần đó hai ngày nay, lại nghe được người khác nói qua trong Hứa phủ có một vị nữ tử tướng mạo tựa như thiên tiên từng ra ngoài hai lần.
Tần Mặc muốn thử vận may, xem xem có thể ở bên ngoài phủ đệ gặp được Cẩn Huyên ra ngoài hay không.
Nếu là có thể gặp được vậy thì không cần liều lĩnh lẻn vào dinh thự Hứa phủ nữa.