Chương 127: Lão Thiên Vương cũng không cứu được các ngươi
Lần đợi này là hai ngày.
Tần Mặc khẽ thở dài một hơi, đi tới trước một quầy hàng bán mì bên cạnh Hứa phủ gọi một tô mì nhỏ thêm thịt, tìm một cái bàn ngồi xuống rồi không dấu vết mà quan sát cánh cổng lớn của Hứa phủ ở không xa kia.
Một bát mì nóng hổi được ông chủ vớt ra khỏi nồi lớn bưng đi lên.
Tần Mặc vừa ăn vừa suy tư tính toán kế tiếp.
Đột nhiên một thanh âm hơi chất phác truyền đến từ bàn bên cạnh.
“Lão Lưu, ta nghe nói con trai ngươi bị tuyển vào Hứa phủ làm đầy tớ, giỏi vậy?”
“…”
Tần Mặc lập tức nhạy bén nhíu mày khi nghe được nội dung, quay đầu nhìn bọn họ một cái.
Đó là một nam nhân trung niên cùng một lão già gầy gò, đều mặc vải thô áo đay, trên mặt đất bên cạnh còn để một vài đặc sản vùng núi, chắc là người vào thành đi chợ.
Thu hồi tầm mắt ngưng thần lắng nghe.
Nam nhân thật thà vừa nói xong, lão già gầy gò còn vinh dự trả lời chậm rãi:
“Có gì giỏi đâu, tốn mấy lượng bạc kéo quan hệ mới đưa vào được.”
Nghe vậy, người đàn ông thật thà bên cạnh hạ thấp thanh âm:
“Này…lão Lưu, ta nghe nói tiền lương mỗi tháng của đầy tớ hạ cấp trong Hứa phủ cũng phải một lượng bạc, việc này có thật không?”
Ông lão được gọi là lão Lưu hơi ra vẻ mà liếc nhìn nam nhân trung niên bên cạnh một cái, sờ sờ vài chỏm râu của mình:
“Nào có nhiều như vậy, tiền hàng tháng cũng hơn một ngàn đồng.”
Cuối tháng một lượng bạc có thể đổi hai ngàn đồng.
Nam nhân chất phác líu lưỡi:
“Hơn một ngàn đồng?! Vậy hơn một năm cũng đã hồi vốn, chậc chậc…”
Trong mắt hắn có vài toan tính, xoa xoa tay, cười ha hả đẩy giỏ đặc sản vùng núi của mình về phía lão già gầy gò:
“Lưu đại ca, hai nhà chúng ta cũng coi như là thân, khụ khụ, có thể nói với ta ngươi kéo quan hệ gì không?”
Lão già gầy gò liếc mắt một cái, nếp nhăn trên mặt nở rộ:
“Quan hệ… ha ha, đơn giản thôi, chỉ cần ngươi…”
“…”
“…”
Nghe xong cuộc đối thoại của hai người, ăn mì xong Tần Mặc đặt xuống hơn mười đồng tiền rồi đứng dậy rời đi, trong lòng đã có chút biện pháp.
…
Một ngày sau, Tĩnh Giang, Hứa phủ.
Bên ngoài cánh cửa ở Tây Nam, nơi ra vào dành cho người hầu và nô bộc.
Trong một con hẻm yên tĩnh đang vang lên từng tiếng răn dạy.
“…Các ngươi đều phải nhớ kỹ phép tắc Hứa phủ ta, nếu ai dám phạm tội thì sẽ được chăm sóc bằng khuôn phép của phủ!”
“…Vào Hứa phủ ta thì phải ít nói ít nhìn và làm nhiều, tuyệt đối sẽ không khất nợ tiền lương tháng…”
“…Bây giờ thời thế ở bên ngoài loạn như thế, các ngươi tu được phúc phận tám đời mới có thể đến làm việc ở Hứa phủ ta!”
Một vị quản sự trẻ tuổi đang đứng ở trên bậc thềm huấn luyện những đám đầy tớ mới đến kia.
Cho đến khi nói miệng khô lưỡi khô, quản sự trẻ tuổi chuẩn bị rời đi nên khoát tay ra hiệu cho Tiểu Tư mở cửa.
Nhưng dường như nghĩ đến cái gì đó, lại dừng động tác, quay đầu nói với ngữ khí cảnh cáo:
“À đúng rồi, đừng trách Lý Bình ta không nhắc nhở các ngươi trước, lát nữa dẫn đi tìm hiểu hoàn cảnh, các ngươi đều quản chặt tròng mắt cho ta, những vị tiểu thư phu nhân kia, kể cả là nha hoàn thì cũng không phải những tên thấp kém như các ngươi có thể nhìn.”
“Nhất là Tô tiểu thư.”
“Lúc trước Tam công tử còn một chưởng giết chết vị tiên gia Lục phẩm nọ huống chi là những tên thấp kém các ngươi, nếu nhìn chằm chằm chọc giận đến Tam công tử, lão Thiên Vương cũng không cứu được các ngươi đâu!”
Nói xong, gã sai vặt gác cửa ở phía sau hắn mở cửa phòng, quản sự trẻ tuổi xoay người rời đi.
Quản sự vừa đi, đám đầy tớ phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán, Tần Mặc đang dịch dung trà trộn vào bên trong cũng khẽ nghị luận theo.
Nghe được tin tức ở quán mì kia, sau nhiều khó khăn, hắn đã bỏ ra bảy lượng bạc vụn mua danh ngạch từ một thanh niên ngăm đen.
Cho nên mới có một màn trên.
Chờ ngoài cửa phủ ước chừng mười lăm phút mới thấy vài vị quản đốc mặc áo dài lững thững đi chậm đến chọn người.
Bởi vì Tần Mặc có vóc dáng cao lớn nên bị chọn đi đầu tiên, phụ trách cắt tỉa quét dọn khu vườn trong phủ.
Những nô bộc và đầy tớ mới vừa vào phủ đại khái sẽ được quản đốc trông coi và dẫn quanh phủ một vòng để làm quen, vừa đi vừa được thông báo cho biết nội dung của công việc cần làm và một vài điều cấm kỵ trong phủ.
Đi trên con đường, dù đã có chuẩn bị trước, nhưng vào giờ phút này trong mắt Tần Mặc cũng không khỏi toát ra rúng động giống với những tên đầy tớ khác bên cạnh.
Toàn bộ dinh thự Hứa phủ ở thành Tĩnh Giang tựa như một hoàng cung.
Đình đài lầu các, cầu nhỏ chảy nước, chi chit các biệt viện, sau cùng còn có một hồ nước khổng lồ được xây bên trong.
“Thằng nhóc này, ngươi có thể đừng giống như một tên nhà quê không?”
Một thanh âm truyền đến từ trong lòng khiến tư duy Tần Mặc chậm lại, sửng sốt hai giây, mặt ngoài không dấu vết, trong lòng lại hỏi:
“Chỉ là có hơi giật mình mà thôi. Nhưng ngươi nói chuyện với ta ở trong phủ này sẽ không bị phát hiện chứ lão đầu?”
Giọng nam trung niên không nhanh không chậm:
“Ta có thể giúp ngươi che dấu khí tức thì đương nhiên cũng có thể nói chuyện với ngươi.”
“Vậy có thể giúp ta tìm Cẩn Huyên hay không?”
“Nhóc, ít nhất có một Đại Tông Sư trong cái phủ này, muốn ta dùng ý hồn để tìm thì rất có thể sẽ bị phát hiện đấy.”
Tần Mặc nghe vậy có chút thất vọng, nói ở trong lòng:
“Vậy tự ta đi tìm từ từ thôi, chắc chắn có cơ hội.”
Giọng nam trung niên cười khẽ:
“Ha ha.”
“Rất nôn gặp nàng tình nhân nhỏ à?”
Thanh âm của Tần Mặc hơi bất đắc dĩ:
“Chúng ta chỉ là bạn tốt mà thôi.”
“Ha ha, được, chỉ là bạn tốt, nhớ năm đó khi lão già ta còn trẻ, những tông môn Thánh Nữ kia cũng…”
“…”