Chương 128: Túi da cũng không tệ lắm
Tần Mặc vừa âm thầm ghi nhớ vào đầu những con đường đã đi qua kia vừa nghe tiếng lải nhải có hơi đáng ghét ở bên tai.
Đi dạo khoảng nửa canh giờ, dưới sự dẫn đường của quản đốc, đám nô bộc và đầy tớ mới quay lại góc hồ nước kia, bắt đầu phân chia một vài công việc đơn giản.
Giữa đám người, Tần Mặc yên lặng lắng nghe, trong lòng hơi phấn khởi.
Hắn được phân công tới bên cạnh hồ nước này.
Không thể nghi ngờ rằng vị trí này là nơi có khả năng gặp Cẩn Huyên nhất.
Việc tiếp theo là yên lặng chờ thời cơ…
Mà còn chưa nghĩ xong thì bỗng nhiên ánh mắt Tần Mặc ngưng tụ.
Một cây cầu dài nối từ bên bờ dẫn ra giữa hồ nước rộng lớn kia, nơi đó có một lầu các trang nhã.
Mà lúc này, một vị công tử mặc cẩm bào, tóc dài phiêu dật đi ra từ trong lầu các giữa hồ đó bước lên cầu đến phía bên bờ.
Tần Mặc híp mắt lại:
“…”
Thanh âm không biết đã biến mất từ khi nào kia lại vang lên:
“Nhóc, phỏng chừng đây là Hứa Trường Thiên ha?”
Tần Mặc thu hồi tầm mắt, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, nói trong lòng:
“Ta biết.”
Giọng nam trung niên mang vài phần trêu chọc:
“Ha ha, túi da của tên nhóc này cũng không tệ lắm, đẹp mắt hơn thằng nhóc ngươi nhiều.”
Tần Mặc cũng không tức giận, chỉ là cười trả lời ở trong lòng:
“Lão đầu, dọc theo đường tới đây ta và ngươi gặp qua mấy tên phế vật chỉ có túi da này còn ít ư?”
Giọng nam trung niên trầm thấp cười ha hả:
“Ha ha, nói cũng đúng.”
“Chuẩn bị tối nay đi thăm chiếc hồ kia sao? Ta cảm thấy cái lầu các giữa hồ đó rất thích hợp để kim ốc tàng kiều.”
Nghe vậy lòng Tần Mặc hơi động, nhưng vẫn nhịn xuống:
“Không được, lão đầu ngươi cũng đã nói trong phủ đệ này có Đại Tông Sư, tốt nhất là không nên hành động tùy tiện. Chờ quản đốc chia phòng cho đầy tớ xong thì đi tìm mấy ông lão hỏi chút tin tức trước rồi nói sau, hẳn là Cẩn Huyên sẽ có chút danh tiếng trong miệng đám hạ nhân, bây giờ không nên nóng vội.”
Mà giữa lúc hai người đang nói chuyện thì vị công tử mặc cẩm bào kia cũng đã đi đến.
Tùy ý quét mắt qua, vừa lúc đụng vào Tần Mặc.
Hai ngày nay tâm tình Hứa Nguyên rất tốt.
Một là bởi vì khoản đầu tư đầu tiên đã được hoàn vốn.
Gần đây tiểu thư Mị Ma rất tích cực trong tu luyện, tốc độ tăng trưởng ý hồn của hắn cũng khả quan.
Hai là bởi vì sáng nay Hứa Trường Ca đã đến thành Cửu Nguyên.
Đúng vậy, chính là thành Cửu Nguyên mà lúc trước đại ca đã nói qua khi uy hiếp hắn, thành nhỏ vệ tinh bên cạnh phủ Tĩnh Giang, chỉ cách phủ Tĩnh Giang bốn mươi dặm.
Lời uy hiếp đại ca thuận miệng nói lúc trước cũng không phải là tin đồn vô căn cứ, tựa hồ xác thật có chuyện muốn xử lý bên thành Cửu Nguyên kia.
Nghe bà dì Lâu Cơ nói, một ‘trang trại yêu thú’ cỡ lớn ở bên kia xảy ra vấn đề, có ảnh hưởng đến nguồn cung ứng đan dược hệ hồn nào đó ở Tây Nam.
Đương nhiên trừ những thứ này ra thì thực lực của bản thân nâng cao càng làm cho Hứa Nguyên sung sướng.
Từ hôm liều mạng đánh thực chiến kia qua đi, dường như hắn đột phá bình cảnh nào đó, thực lực tiến bộ nhanh chóng mà dùng mắt thường cũng có thể thấy được.
Mặc dù hiện giờ vẫn cần phải đánh thật lâu với đám Võ Đồ Tôi Mạch Bát phẩm kia nhưng cơ bản thì bọn họ đã không thể chạm đến hắn.
Đương nhiên đại giới cho đấu pháp này là nguyên khí bị tiêu hao quá nhanh.
Vốn dĩ Hứa Nguyên có thể vật lộn đánh gần với những Võ Đồ Bát phẩm này đến trưa, nhưng hiện tại chỉ mới đánh năm sáu trận đã khô kiệt nguyên khí.
Đi ra từ lầu các giữa hồ.
Đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Hứa Nguyên chú ý đến một đám người ăn mặc trang phục đầy tớ đứng bên cạnh hồ nước.
Hơi ngạc nhiên.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều tôi tớ tụ tập bên hồ như vậy, bình thường nhiều nhất cũng chỉ có một hai tên đầy tớ quét dọn ở đây.
Quét mắt qua, vừa chạm đến thì đám tôi tớ nhao nhao bối rối cúi đầu.
Lúc Hứa Nguyên định ném chuyện này ra sau đầu thì bỗng chạm đến một đôi mắt.
Vừa chạm đến thì đôi mắt kia cũng cúi xuống.
“…”
Hứa Nguyên cảm thấy hơi kỳ quái nên liếc chủ nhân của đôi mắt này một cái.
Một thanh niên cường tráng mặc áo đay màu xám.
Khuôn mặt bình thường, khí chất cũng rất bình thường, đưa vào giữa đám đông thì không có gì đặc biệt.
Nhưng không biết vì sao mà Hứa Nguyên nhìn hắn lại có cảm giác không hợp lắm.
Thoáng do dự, Hứa Nguyên dừng bước.
Khóe mắt của quản đốc bên lạnh vẫn luôn chú ý đến vị Tam công tử này, đối với một nhân vật nhỏ như hắn thì có mắt nhìn là kỹ năng sinh tồn cần thiết.
Nhìn thấy đối phương dừng bước, quản đốc lập tức bước nhanh tới, hơi mất tự nhiên mà xoa tay nịnh nọt:
“Hề hề, Tam công tử có phân phó gì không?”
Hứa Nguyên liếc qua những tên đầy tớ kia, lên tiếng hỏi:
“Tại sao những người này lại ở đây?”
Quản đốc thấy thế thì thầm mắng trong lòng rồi lập tức lặng lẽ quơ tay về phía những đầy tớ mới kia ra hiệu mau cút, đồng thời trả lời với ngữ khí hèn mọn:
“Đây là những tên nô bộc và đầy tớ mới đến của phủ, hiện tại tiểu nhân đang dẫn bọn hắn làm quen hoàn cảnh.”
Hứa Nguyên nghe vậy nhíu mày.
“…”
Đầy tớ mới đến?
Lúc này ư?
Từ Trường Hồng Cốc đến thành Tĩnh Giang thì cần mấy ngày?
Suy nghĩ miên man, theo bản năng Hứa Nguyên gọi lại những tên đầy tớ đang chuẩn bị rời đi kia:
“Chờ chút.”
“…”
Từ tiếng của công tử mặc cẩm bào, bỗng nhiên dư quang Tần Mặc nhìn thấy vị Đại Tông Sư lái xe ngựa mà hắn đã từng gặp qua kia đang chậm rãi đi từ xa đến đây.
Trong lòng hơi lạnh:
“Lão già…”
“Đừng sợ, có ta ở đây, tên nhóc này cũng chỉ nhìn ngươi một cái thôi, hoảng cái gì?”
Nỗi lòng Tần Mặc hơi yên tâm:
“Ừm…”
Ngay sau đó hắn nghe được vị công tử cẩm bào kia nói tiếp với kiểu ngữ khí chán ghét:
“Sau này ít dẫn người tụ tập ở đây chút đi, chướng mắt lắm.”
Nghe thế, trong lòng quản đốc dân lên sợ hãi, vội vàng gật đầu khom lưng nói:
“Vâng, vâng, về sau những tên đầy tớ này tuyệt đối sẽ không lại xuất hiện trước mặt Tam công tử khiến ngài chướng mắt.”
Hứa Nguyên lườm quản đốc:
“Ngươi cũng vậy.”
Quản đốc:
“…”
Cuộc đối thoại ngắn gọn.