Chương 129: Bán?
Vẻ mặt quản đốc cười mỉa mà nhanh chân dẫn đám đầy tớ nô bộc kia rời đi.
Lòng của Tần Mặc đang trà trộn trong đám người kia thả lỏng, thở ra một hơi thật dài, rời đi theo họ.
Nhìn đám người đó đi xa, Hứa Nguyên đứng tại chỗ cũng thở ra một hơi thật dài.
Đáng lẽ lúc nãy hắn không nên gọi lại.
Nếu không có vấn đề vậy không cần thiết gọi.
Nếu có vấn đề, hành động theo bản năng của hắn vừa rồi chính là tự đưa mình vào chỗ chết.
Suýt thì phạm lỗi, may mà hắn phản ứng nhanh.
Thoáng suy tư, không định đi viện Võ Tuyên nữa.
Hứa Nguyên đã nhận ra cảm giác không thích hợp vừa rồi đến từ đâu.
Ánh mắt.
Vừa nãy liếc nhìn một cái, không ít tôi tớ đều chạm đến tầm mắt của hắn, nhưng trong ánh mắt của những tôi tớ này không ai là không bối rối và sợ hãi.
Thế mà tên thanh niên có gương mặt bình thường kia lại không sợ.
Dù chỉ là thoáng qua nhưng Hứa Nguyên nhìn rõ trong ánh mắt của đối phương không hề có sự kinh hoảng nào.
Chỉ có bình tĩnh, thậm chí là mơ hồ có một loại tự tin như nhìn xuống từ trên cao.
Đặc biệt giống như là hạc đứng trong bầy gà.
Cho dù nhìn thấy ánh mắt này trên người một thư sinh nghèo khó thì Hứa Nguyên cũng hoàn toàn không kinh ngạc, dù sao cũng có danh tiếng tốt bên ngoài.
Nhưng nó lại xuất hiện trên người của một tên đầy tớ trong phủ…
Nơi này không phải như kiếp trước, đây là một thế giới siêu phàm với đẳng cấp nghiêm ngặt đến mức ép người ta hít thở không thông.
Cho dù là đại quản sự thấy hắn cũng phải rụt rè sợ hãi huống chi những tên tôi tớ hạ đẳng nhất trong phủ.
Thật bất thường.
Nghĩ thế, theo bản năng Hứa Nguyên nhớ đến Tần Mặc, trong lòng thấy hơi vô lý.
Vừa rồi người nọ là Tần Mặc ư?
Hứa Nguyên nghĩ có thể đối phương muốn đến để cứu Tô Cẩn Huyên, nhưng lại không nghĩ tới hắn dám đến tận phủ cứu.
Còn chưa đi tìm hắn thì hắn đã tự đưa tới cửa.
Bên ngoài đại trận của phủ Tĩnh Giang có ba gã Đại Tông Sư mà cũng dám tới à?
Những nhân vật chính thời buổi này toàn có gan lớn như thế hả?
Hứa Nguyên xoa xoa chân mày.
Nói thế cũng không hẳn, có lẽ Tần Mặc kia không rõ là có Đại Tông Sư bảo vệ bên cạnh hắn.
Huống chi trên người hắn còn có nhẫn Hồn và bên trong nhẫn Hồn kia trú ngự một vị Thánh Nhân.
Theo góc nhìn của đối phương thì việc lẻn vào phủ để cứu người cũng không phải là chuyện khó.
Hứa Nguyên:
“…”
“Tam công tử muốn đến viện Võ Tuyên?”
Đang suy nghĩ thì có một thanh âm truyền đến từ phía sau Hứa Nguyên.
Là Chu Sâm.
Hứa Nguyên nghiêng mắt nhìn hắn:
“Hôm nay nghỉ ngơi, đi tìm Tô Cẩn Huyên.”
Nói xong hắn quay người đi tới sân Tây Bắc nơi đặt trận pháp truyền tin, thời gian gần đây Ảnh Nhi đều ‘dạy dỗ’ Tô Cẩn Huyên ở bên kia.
Nếu muốn kiểm chứng người nọ có phải Tần Mặc hay không thì phương thức cũng rất đơn giản, cử Tô Cẩn Huyên đi thăm dò một chút là được.
Bên Hắc Lân Vệ kia từng có phương án để Tần Mặc cứu Tô Cẩn Huyên, từ đó để nàng đi nằm vùng.
Nhưng vừa đề ra phương án này thì đã bị Hứa Nguyên loại bỏ.
Trong lòng Hứa Nguyên, chuyện giết Tần Mặc càng quan trọng hơn so với thế lực giấu ở chỗ tối kia.
Hắn biết rõ tốc độ trưởng thành của đối phương, càng rõ ràng độ cao mà y có thể đạt tới trong tương lai.
Im lặng suốt quãng đường.
Đi vào chiếc sân được đề phòng sâm nghiêm kia, bỗng Hứa Nguyên mở miệng hỏi:
“Chu tiên sinh, ngài có biết cách tuyển chọn đầy tớ nô bộc trong phủ chúng ta không?”
“Hả?”
Ánh mắt Chu Sâm chợt kinh ngạc, theo bản năng liếc nhìn đám tôi tớ đang dần đi xa bên kia, cười nói:
“Không rõ cụ thể lắm, nhưng trên cơ bản đều là kiểu tuyển nhận người thân của các lão nhân trong phủ, phần lớn là loại con cái kế nghiệp cha.”
Hứa Nguyên tiếp tục hỏi:
“Không có ngoại lệ ư?”
Chu Sâm có hơi nghi hoặc sao y lại hỏi chuyện này, hơi do dự nhưng vẫn trả lời thành thật:
“Đương nhiên là có, lại còn nhiều, danh ngạch của đầy tớ hạng ba vừa rồi có rất nhiều con đường riêng để lấy, nói đại khái chính là ở trong phủ có người bán kiểu danh ngạch này.”
Chu Sâm lăn lộn từ tầng dưới chót đi lên, rất quen thuộc các con đường làm giàu ở tầng dưới chót.
Hứa Nguyên nghe vậy nhíu nhíu mày, hỏi:
“Bán?”
Chu Sâm nói nhỏ:
“Thời buổi này thế đạo bên ngoài rất loạn, có thật nhiều người muốn chen vào làm đầy tớ của các thế gia đại tộc, thậm chí không tiếc bán thân làm tôi tớ, có người muốn mua thì đương nhiên cũng có người muốn bán.”
Hứa Nguyên nghe vậy nhíu mày:
“Tuyển chọn đầy tớ kiểu này không sợ có mật thám ẩn vào ư?”
Chu Sâm ôm quyền:
“Tam công tử thật cẩn thận.”
Hắn nói tiếp:
“Ít nhiều thì loại chuyện này người bên dưới đều biết đúng mực, cho dù bán cũng sẽ không bán cho người lạ. Vả lại rất ít người dùng cách này thả mật thám vào, đã là tôi tớ thì cả đời đều là tôi tớ, không thể tiếp cận tin tức quan trọng nào.”
Hứa Nguyên lại hỏi tiếp:
“Vậy nếu có người mượn chuyện này ám sát thì sao?”
Chu Sâm nghe vậy vừa định trả lời:
“Ám sát ư…”
Hứa Nguyên giơ tay cắt ngang, ý bảo không cần giải thích.