Trong cơn bão giông sắp đến, trên mạch sóng ngầm mãnh liệt kia là sự yên tĩnh trước bão táp.
Một canh giờ trước, Chu Sâm đi báo tin đã trở về.
Nhưng Hứa Trường Ca lại không vội đến phủ Tĩnh Giang mà là hạ mệnh lệnh giống như Hứa Nguyên.
Mọi thứ cứ như cũ, cũng đưa ra mệnh lệnh để cho Tô Cẩn Huyên đi thăm dò thanh niên cổ quái kia và xác nhận thân phận.
Ti Tử Ngư đã trở về từ nửa canh giờ trước sau khi đến phủ nha để thông báo chuẩn bị mở đại trận trong thành ra.
Tô Cẩn Huyên cũng đã quay về từ mười lăm phút trước sau khi đi thăm dò thanh niên kỳ lạ kia.
Nàng mang về câu trả lời khẳng định.
Vị thanh niên tầm thường khiến cho Hứa Nguyên cảm thấy không thích hợp kia đúng là Tần Mặc đang dịch dung.
Mà sau khi thông tin này được xác nhận thì Chu Sâm đưa vào tay Hứa Nguyên một tờ giấy đã được chuẩn bị từ trước.
Nói rằng đây là Trưởng công tử vừa đưa cho hắn.
Bên trong sương phòng rất yên tĩnh, ngoại trừ mùi hương nhàn nhạt của gỗ đàn ra thì tiếng thở của mọi người đều bé đến không thể nghe được.
Sau một lúc lâu, đọc hết nội dung trong tờ giấy, Hứa Nguyên thở ra một hơi thật dài.
Đáng lẽ hắn nên nghĩ đến sớm hơn.
Nội dung trong tờ giấy mà Hứa Trường Ca đưa cho hắn rất đơn giản, nói một số chuyện rồi đưa hắn hai lựa chọn.
Lựa chọn đầu tiên, Hứa Trường Ca hắn sẽ dùng phương thức bí ẩn chạy về phủ đệ, sau đó ra tay chớp nhoáng giết Tần Mặc.
Mà lựa chọn thứ hai, Hứa Trường Ca câu cá chấp pháp, dùng tốc độ nhanh nhất bay về phủ Tĩnh Giang mà không che giấu sự dao động của nguyên khí, sau đó ra tay chớp nhoáng giết Tần Mặc.
Sự khác biệt và mục đích rất rõ.
Cái thứ nhất, mục tiêu là giết Tần Mặc, cướp nhẫn.
Cái thứ hai, Hứa Trường Ca muốn tất cả.
Chẳng những muốn giết Tần Mặc, cướp nhẫn đi, còn muốn phế bỏ hai tên Nguyên Sơ Nhị phẩm giấu ở chỗ tối.
Xem từ mấy lần truyền tin tức của Tô Cẩn Huyên, rõ ràng thế lực sau lưng Tần Vệ Cửu chuẩn bị đặt cược vào Tần Mặc, hơn nữa tổng hợp lại tin tức thì khả năng số tiền đặt cược cũng không nhỏ.
Nếu các ngươi đã muốn đặt cược lớn trên người Tần Mặc này, vậy Hứa Trường Ca hắn cũng mượn cơ hội Tần Mặc lẻn vào phủ đệ nhà hắn mà quang minh chính đại giết bỏ.
Trước mắt, phủ Tướng Quốc luôn điều tra thế lực sau lưng Tần Vệ Cửu dưới điều kiện không kinh động đối phương, không thể chủ động hạ sát thủ với chúng.
Hiện tại người mà các ngươi đặt cược lớn sắp bị giết rồi, không ra ngăn cản?
Nếu không ngăn cản, vậy hắn trực tiếp giết Tần Mặc, cướp nhẫn Hồn.
Nếu ngăn cản, vậy là các ngươi chủ động xuất hiện chứ không phải do phủ Tướng Quốc ta điều tra.
Hơn nữa nếu thật sự muốn ngăn cản, phái mấy tên Đại Tông Sư Tam phẩm tới ngăn cản một Nguyên Sơ Nhị phẩm như hắn có phải là hơi không tôn trọng hay không?
Ít nhất cũng phải là Nguyên Sơ như Tần Vệ Cửu chứ?
Đại ca đúng kiểu công khai chơi kế câu cá chấp pháp.
Nhưng Hứa Nguyên lại không quyết định ngay, bởi vì nguyên nhân mà Hứa Trường Ca giao hai sự lựa chọn này cho hắn cũng rất đơn giản.
Nếu chọn cái thứ hai, hắn có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Trên đời này người có thể tu đến cảnh giới Khí Đạt Nguyên Sơ đã xem như là có một không hai trong thiên hạ rồi, dù Hứa Trường Ca có vô địch so với cùng lứa đi chăng nữa, thì việc muốn giết đối phương cũng tuyệt đối không quá đơn giản.
Mà trong lúc này, nếu bị tàn hồn Thánh Nhân trong nhẫn Hồn nhận thấy có gì đó khác thường, ba tên Đại Tông Sư của phủ bảo vệ toàn diện cho Hứa Nguyên phải phối hợp với đại trận trong thành, ngăn cản Tần Mặc kia lại không cho hắn rời đi, đến khi Hứa Trường Ca có thời gian trở về.
Mấu chốt nhất chính là Hứa Nguyên hắn còn không thể rời đi thành Tĩnh Giang này sớm.
Bên ngoài, thậm chí là bên trong phủ đều có tai mắt của Tần Vệ Cửu, nếu rời đi vào thời điểm này thì có vẻ quá mức cố ý rồi.
Từ khi đón Tô Cẩn Huyên về phủ, đã hơn một tháng hắn không ra khỏi cửa.
Quan trọng hơn là xung quanh không có nơi nào an toàn hơn Hứa phủ.
Bởi vì xây dựng lại nhà kho để cất giữ tài nguyên tu luyện nên khu vực sân ở phía Tây Bắc của phủ có bố trí có trận pháp thủ hộ.
Nhưng trận chiến của Tông Sư Tam phẩm có sức ảnh hưởng lan đến trăm trượng, mà thủ đoạn của tàn hồn Thánh Nhân cũng khó lòng đề phòng, rất nhiều thứ không thể chắc ăn.
Có sự do dự hiện lên trong mắt Hứa Nguyên.
Hắn nên chọn thế nào đây?
Nếu như hắn chọn cái thứ nhất, có lẽ Hứa Trường Ca hơn phân nửa cũng sẽ không nói cái gì.
Nhưng Hứa Nguyên biết, cái lựa chọn thứ hai mà đại ca đưa ra có sự bất đắc dĩ nhiều hơn.
Bây giờ thế cục bên Đế Kinh căng thẳng, lại phát hiện một thế lực có địch ý với phủ Tướng Quốc đang rình rập trong bóng tối, không thể nghi ngờ là đột nhiên tăng thêm áp lực.
Nếu là có thể phế bỏ tạm thời hay thậm chí giết một tên Nguyên Sơ Nhị phẩm như hắn trong tình huống không khiến cho đối phương hoài nghi, là có thể khiến cho thực lực của bọn chúng giảm bớt lượng lớn.
Dù sao, nếu Nguyên Sơ Cảnh có một không hai trong thiên hạ còn bị vứt đi như con rơi, vậy đối phương cần gì phải lén lén lút lút núp trong tối?
Im lặng một lúc lâu, Hứa Nguyên tiện tay đốt đi tờ giấy, cười lắc đầu:
“Tần Vệ Cửu kia muốn khống chế ta nên dù sao cũng phải cho hắn một bài học, nếu đại ca hắn nguyện ý ra mặt giúp ta, vậy đương nhiên là tốt nhất.”
Vừa dứt lời, sương phòng an tĩnh trong chớp mắt.
Chu Sâm và Ti Tử Ngư liếc nhau, giơ tay ôm quyền:
“Vâng.”