Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 132 - Chương 132 - Tỏ Tình

Chương 132 - Tỏ tình
Chương 132 - Tỏ tình

Nói xong, Chu Sâm xoay người ra khỏi phòng, đi báo cáo với Hứa Trường Ca.

Hứa Nguyên thì nhìn lướt qua ba người còn lại trong phòng, thở dài:

“Các ngươi cũng đi ra ngoài đi, ta thay quần áo.”

Hắn chuẩn bị thay bộ Huyết Ngọc Lưu Ly Y luôn đặt ở trong nhẫn trữ vật kia.

Huyết Ngọc Lưu Ly Y có thể xuất hiện cùng với Huyết Nguyên Tâm Vẫn Quyết và ba viên thuốc cực phẩm thì đương nhiên sẽ không phải vật phàm.

Bây giờ muốn đánh BOSS rồi, đương nhiên phải thay 'trang bị' tốt nhất để thể hiện lòng tôn trọng.

Nghe vậy Ti Tử Ngư và Ảnh Nhi lần lượt đi ra khỏi phòng.

Nhưng Tô Cẩn Huyên mặc áo trắng còn ở tại chỗ.

Trầm mặc hai giây, Hứa Nguyên nhìn nàng, khẽ hỏi:

“Ngươi có chuyện tìm ta?”

Tô Cẩn Huyên hơi gật đầu:

“Ừm.”

Hứa Nguyên mỉm cười:

“Chuyện gì?”

Tô Cẩn Huyên há miệng, rồi khép lại, tựa hồ là chuyện gì khó có thể mở miệng.

“…”

Thấy thế ánh mắt Hứa Nguyên hơi nghi hoặc:

“Sao vậy?”

Ngực Tô Cẩn Huyên hơi phập phồng, hít sâu một hơi, nhỏ giọng bứt rứt:

“Ừm…vừa rồi tên Tần Mặc kia đã tỏ tình với ta.”

Hứa Nguyên bị lời này làm cho sững sờ.

“?”

Trong đầu hiện lên một số chuyện trong ≪Thương Nguyên≫.

Trong số rất nhiều lựa chọn kia, đúng là có thể chọn một nữ chủ, không có lộ tuyến mập mờ.

Nếu động lòng thì cũng là bình thường.

Nhưng, Tô Cẩn Huyên nói chuyện này cho hắn làm chi?

Dường như nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt Hứa Nguyên, khuôn mặt trắng nõn của Tô Cẩn Huyên nổi lên một hơi đỏ ửng mê người.

Tuy rằng Hứa Nguyên không nói cho nàng biết chi tiết cụ thể, nhưng nàng có thể mơ hồ phát hiện ra một ít manh mối mưa gió sắp tới từ trong bầu không khí vừa rồi.

Nắm tay hơi siết chặt, thanh âm của tiểu thư Mị Ma càng thêm dồn dập, nói:

“Là…là lát nữa tốt nhất ngươi nên để cho người khác đưa ta đi, dù sao ngay cả cảm giác của Đại Tông Sư Tam phẩm Tần Mặc cũng có thể ngăn trở, nếu hắn tới tìm ta mà ngươi và ta ở cùng một chỗ, có thể ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

Nghe xong đột nhiên hô hấp Hứa Nguyên chậm lại.

Hắn chỉ nghĩ Tần Mặc kia sẽ chạy trốn, dù sao nếu ở lại khả năng lớn cũng chết.

Nhưng nhân vật chính trong lộ tuyến lão gia gia cũng coi như là nửa lộ tuyến nhiệt huyết truyền thống, theo kiểu tính cách này thì đại khái sẽ không để Tô Cẩn Huyên ở lại bên cạnh hắn, càng khỏi phải nói vừa tỏ tình xong.

Thoáng im lặng, Hứa Nguyên nhìn đôi mắt đẹp đào hoa của nàng:

“Cám ơn.”

Tô Cẩn Huyên cong mắt cười, lắc đầu:

“Không có gì, ta…ta đi trước.”

Hứa Nguyên gọi lại:

“Chờ đã.”

Tô Cẩn Huyên quay đầu lại:

“Sao thế?”

Hứa Nguyên thoáng do dự, giọng điệu rất nghiêm túc:

“Nếu như ngươi có cơ hội đi Táng Thôn, có thể đến Mê Hồn cốc phía Bắc của Táng Thôn nhìn thử.”

Trong mắt Tô Cẩn Huyên hơi khó hiểu:

“Ừm?”

Hứa Nguyên lắc đầu, xua tay nói:

“Nhớ kỹ lời của ta là được, ngươi đi đi, ta phải thay quần áo.”

Đôi mắt đẹp của Tô Cẩn Huyên lóe lên một hồi:

“Cần ta giúp ngươi…”

“Không cần.”

Tô Cẩn Huyên:

“…”

Ngoài phủ Tĩnh Giang, Biệt Ly Sơn.

Biệt Ly Sơn khá cao, đứng trên đỉnh núi có thể nhìn được toàn bộ phủ thành Tĩnh Giang.

Mà giờ phút này, một nam tử đang yên lặng đứng trên vách núi dốc nhìn về chiếc dinh thự khổng lồ trong phủ Tĩnh Giang, khóe môi mang theo một nụ cười như có như không.

Bỗng nhiên, một bóng dáng xinh đẹp từ trên trời đáp xuống nơi cách nam tử hơn mười thước, bước chân nhỏ khiến nam tử nghiêng mắt nhìn lại, nhìn thấy người tới lập tức cười nói:

“Tới rồi?”

Trên mặt Vũ Lam lại không có ý cười, lông mày gắt gao cau chặt:

“Tần Vệ Cửu, ngươi có ý gì?”

Tần Vệ Cửu khẽ nghi ngờ một tiếng, hỏi ngược lại:

“Ý gì là sao?”

Vũ Lam thoáng nhấn giọng:

“Đừng giả ngu với ta ở đây, tại sao ngươi lại để Tần Mặc kia vào dinh thự Hứa phủ?”

Tần Vệ Cửu không trả lời ngay, rũ mắt thưởng thức một tấm lệnh bài cổ xưa trong tay.

Đây là thứ mà hắn và Vũ Lam tìm được ở bí cảnh kia.

Vũ Lam thấy lệnh bài kia, gương mặt càng thêm tức giận:

“Tần Vệ Cửu, ta đang hỏi ngươi!”

Tần Vệ Cửu ngước mắt cười, giọng nói chậm rãi:

“Vũ Lam…ngươi đang gấp cái gì vậy?”

“Ta gấp cái gì ư?”

Đôi mắt đẹp của Vũ Lam nhẹ nhàng nheo lại:

“Đi ra từ bí cảnh kia, đừng nói cho ta đến bây giờ ngươi còn không biết vị Thánh Nhân ở trong nhẫn Hồn kia là ai?”

Tần Vệ Cửu nghe vậy khẽ thở dài, ném lệnh bài cổ xưa cho Vũ Lam, nhẫn tu di ở trên người của nàng:

“Đương nhiên là biết.”

Vũ Lam nhíu mày tiếp nhận, thu lệnh bài cổ xưa vào nhẫn tu di, nhưng lại hằn giọng:

“Ngươi đã biết còn dám đưa Tần Mặc vào trong Hứa phủ?”

Tần Vệ Cửu lắc đầu nhẹ:

“Biết, nên mới đưa vào nha.”

“Ngươi không hiểu cái gì gọi là hoạn nạn thấy chân tình ư? Tần Mặc kia không tiếc đi cứu Cẩn Huyên, giúp đỡ một tí, cũng thúc đẩy được tình cảm của hai đứa kia không phải sao?”

Vũ Lam hít sâu một hơi tựa hồ muốn bình phục tâm tình, nhưng cuối cùng vẫn thất bại, nói một cách lạnh lùng:

“Nhưng lỡ như Tần Mặc gặp phải chuyện gì, nhẫn Hồn có thể rơi vào tay Hứa Ân Hạc, lẽ nào ngươi không biết việc đó có ý nghĩa gì sao?! Kia chính là Thánh Tôn của Giám Thiên Các!”

Tần Vệ Cửu nói với giọng điệu an ủi mà lắc đầu:

“Vũ Lam, ngươi đừng nóng vội.”

“Lẻn vào phủ đệ cứu người là do Tần Mặc tự quyết định, ta chỉ ở phía sau đẩy một phen, cho dù ta không giúp thì chính hắn cũng sẽ làm, hơn nữa dám lẻn vào tất nhiên là có sự chắc chắn của chính mình.”

“Ài…huống chi cho dù Tần Mặc không hiểu chuyện, vị Thánh Nhân giúp hắn lẻn vào Hứa phủ kia còn không hiểu chuyện hay sao?”

Vũ Lam trầm mặc:

“…”

Bình Luận (0)
Comment