Tiên Tử, Xin Nghe Ta Giải Thích (Bản Dịch)

Chương 133 - Chương 133 - Làm Gì Có Chuyện Nào Chắc Chắn Thành Công Chứ

Chương 133 - Làm gì có chuyện nào chắc chắn thành công chứ
Chương 133 - Làm gì có chuyện nào chắc chắn thành công chứ

Tần Vệ Cửu quay đầu tiếp tục nhìn phủ thành Tĩnh Giang ở đàng xa, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp:

“Vũ Lam, trên thế giới này làm gì có chuyện nào nắm chắc trăm phần trăm chứ.”

Đôi mắt Vũ Lam lóe lên trong chốc lát, lên tiếng nói:

“Hy vọng trong lòng ngươi hiểu rõ.”

Tần Vệ Cửu khẽ cười, giọng điệu nhẹ nhàng:

“Yên tâm đi, nếu trong Hứa phủ xảy ra chuyện gì, không phải chúng ta cũng có thể vào phủ thành Tĩnh Giang cứu hắn đi sao? Phủ thành này lại không phải trọng trấn biên quân, trận pháp trong thành không dọa được chúng ta, hai người chúng ta ra tay thì thế gian này có ai…”

Thanh âm chậm chạp nhẹ nhàng đang nói được một nửa thì đột nhiên dừng lại.

Yên lặng trong chớp mắt, Tần Vệ Cửu và Vũ Lam gần như nhìn về phía Đông Nam cùng lúc, nhìn đến một bầu trời gió êm sóng lặng.

Nhưng bọn họ lại mơ hồ cảm ứng được có nguyên khí bị quấy nhiễu ở phía chân trời.

Có người đang dùng tốc độ cao nhất bay đến thành Tĩnh Giang!

Đột nhiên trên đỉnh Biệt Ly Sơn yên tĩnh đến mức kim rơi cũng nghe thấy.

Là ai?

Cường giả Nguyên Sơ?

Đến phủ Tĩnh Giang vào lúc này?

Yên lặng mấy giây, khi sự dao động của nguyên khí đang bay nhanh kia dần dần rõ lên, hô hấp vững vàng của Tần Vệ Cửu bắt đầu trở nên dồn dập từng chút một.

Phía chân trời truyền đến sự dao động nguyên khí quen thuộc đó, khiến cho một số hình ảnh bị hắn lãng quên ở sâu trong trí nhớ lại xuất hiện lần nữa.

Trước hai mươi tuổi, hắn tự tin và kiêu ngạo.

Mười bảy tuổi Dung Thân, hai mươi tuổi Đại Tông Sư, vô địch so với đồng trang lứa vào những năm tháng trẻ tuổi ấy cũng đã là vốn liếng để cho hắn kiêu ngạo.

Nhưng điều khiến cho người ta bật cười là danh tiếng mỹ miều lớn nhất mà người trên thế gian này trao cho hắn cũng chỉ vẻn vẹn rằng ‘có thể sánh vai với con trai Tướng Quốc’.

Một lần du lịch ở bên ngoài, một lần ở đại hội Thiên Nguyên, cho Tần Vệ Cửu cơ hội để chứng minh chỉ có người khác mới có thể sánh vai với hắn.

Đó là một hẻm núi khổng lồ thu hút sự chú ý của mọi người.

Đó là con trai của Tướng Quốc đã kết bạn cùng hắn du ngoạn mấy tháng ròng.

Đó là…

Ba nhát kiếm quang mạnh đến mức khiến người ta không thể hô hấp!

Kiếm quang hiện lên, hết thảy đều vỡ vụn…

Sự kiêu ngạo trước kia của hắn trông có vẻ buồn cười đến thế, mà càng nực cười hơn nữa là, lúc sau lại có người lấy thứ này để ca ngợi tán dương hắn…

Ba kiếm, tuy rằng chưa chết, nhưng tâm cảnh đã sụp đổ.

“Hứa Trường…”

“Tần Vệ Cửu! Ngươi đang sững sờ cái gì hả?!”

Nữ tử bên cạnh cúi đầu đánh thức Tần Vệ Cửu từ trí nhớ trong quá khứ.

Tần Vệ Cửu hoàn hồn, khựng trong chớp mắt, bỗng cúi đầu nở nụ cười.

“Ha ha…”

Tần Vệ Cửu cười rất tự giễu, cảm ứng nguyên khí đang động bên kia, bàn tay đang run rẩy dần ngừng lại, giơ tay xoa xoa chân mày:

“Trông thật khó coi…”

“Gì chứ?”

Giọng điệu Vũ Lam khó hiểu.

Tần Vệ Cửu nhìn về phía chân trời, lắc đầu:

“Không có gì, nhớ tới một số chuyện trước kia, khí tức ở chân trời kia…hẳn là Hứa Trường Ca.”

“Hứa…Hứa Trường Ca?”

Bỗng nhiên Vũ Lam lý giải vì sao nam tử trước mắt phản ứng kịch liệt như vậy, chuyện năm đó nàng cũng nghe thấy, đồng tử trong mắt hơi chớp nhẹ:

“Tại sao hắn lại ở đây?!”

Tần Vệ Cửu lắc đầu:

“Không biết.”

Hắn chậm rãi lăng không bay lên, giọng điệu lại khôi phục bình thản:

“Nhưng ta cảm thấy bây giờ chúng ta phải ngăn cản hắn, dù sao chiếc nhẫn Hồn kia cũng không thể rơi vào trong tay Hứa Ân Hạc.”

Tần Vệ Cửu vừa nói vừa búng tay một phát.

Một luồng ánh sáng trắng bắn ra trong nháy mắt, bay nhanh về hướng dinh thự Hứa phủ Tĩnh Giang.

Tần Vệ Cửu lăng không, liếc mắt nhìn Vũ Lam còn đang đứng trên đỉnh núi, cười nói:

“Ta đã truyền tin cho nhóc Tần Mặc kia rồi, ngươi còn muốn đứng tiếp ở đây?”

Vũ Lam nghe vậy xoa giữa chân mày, tiện tay ném một cái mặt nạ cho Tần Vệ Cửu đang ở giữa không trung, cũng đeo cho mình:

“Một lát dùng lý do gì đánh nhau với Hứa Trường Ca?”

Tần Vệ Cửu đeo mặt nạ lên, thân hình cũng trở nên hư ảo, cười khẽ một tiếng:

“Đương nhiên là dùng danh nghĩa bạn tốt của trưởng bối trong Táng Thôn.”

Vũ Lam cũng chậm rãi lăng không:

“Kéo một lát rồi đi, hai người chúng ta có thể không phải là đối thủ của Hứa Trường Ca kia.”

Tần Vệ Cửu nhún vai:

“Ngươi không thể tin thực lực của ta được à, lỡ như có thể chém hắn thì sao?”

Vũ Lam nhìn hắn một cái:

“Năm đó bị chém ba kiếm thiếu chút nữa rớt đầu, bây giờ cảm ứng được khí của đối phương thì bị dọa vỡ mật, ngươi còn không biết xấu hổ nói lời này?”

Tần Vệ Cửu thở dài, trong lòng hoàn toàn bình tĩnh lại, cười nói:

“Dù sao cũng là tâm ma gieo xuống hồi năm đó, giờ đã qua vài chục năm, vào Nguyên Sơ dù sao cũng nên có chút tiến bộ chứ?”

Bình Luận (0)
Comment